Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 48: Được Nhân Vật Phản Diện Nhỏ Cứu (5)


1 tháng

trướctiếp

Nếu cô ta không trả tiền, thuốc của bệnh viện sẽ không được đưa tới.

Cô ta nhìn Nguyễn Kiến Đảng còn mê man không tỉnh, ở cửa phòng bệnh đi một hồi, một hồi dừng lại, dày vò đến hơn tám giờ sáng, Bà nội Nguyễn và Nguyễn Kiến Quốc mang theo Nguyễn Kiều Kiều tới.

Ngày hôm qua tất cả mọi người mới bình tĩnh lại, ai cũng không nhắc tới việc tới bệnh viện thăm Nguyễn Kiến Đảng, hôm nay Nguyễn Kiều Kiều đứng lên tự mình nhắc tới.

Bà nội Nguyễn hiện tại hận thấu xương Liễu Chiêu Đệ, đối với đứa con trai này cũng mang theo oán khí, biết anh ấy không chết được, cũng không muốn đến thăm, nhưng Tiểu Kiều Kiều của bà muốn đến, bà cũng chỉ có thể đáp ứng.

Vừa vào bệnh viện đã thấy Liễu Chiêu Đệ đứng ở cửa phòng bệnh, nụ cười trên mặt bà thu lại.

"Mẹ, anh cả." Liễu Chiêu Đệ nhìn thấy bọn họ cũng có hơi chột dạ sợ hãi, bước chân chậm chạp đi tới, lại nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều: "Kiều Kiều đã trở lại à, không có việc gì chứ?"

"Tất nhiên là không sao! Hay là cô hy vọng có chuyện gì?" Bà nội Nguyễn nhìn không nổi cô ta, nghe thấy cô ta nói chuyện, cho dù là lời quan tâm, cũng cảm thấy là có thâm ý khác, lập tức trào phúng.

"Không có, không có, mẹ, con không có ý đó." Liễu Chiêu Đệ vô cùng lo lắng, vội vàng xua tay, sốt ruột nói.

Nguyễn Kiều Kiều kêu một tiếng thím, rồi đi theo Nguyễn Dực đến phòng bệnh, lúc Nguyễn Dực đi qua bên cạnh mẹ cậu, đừng nói chào người, ngay cả bước chân cũng không hề dừng lại.

Liễu Chiêu Đệ nhìn con trai làm như không thấy mình, trong miệng khổ như ăn Hoàng Liên.

Cô ta há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói nên lời, chỉ có thể nhìn bọn họ bỏ qua cô ta, cùng nhau vào phòng bệnh.

Nguyễn Kiến Đảng vừa hạ sốt, người còn chưa có tinh thần, cũng may lần sốt viêm này một khi hạ xuống, sẽ không có nguy hiểm gì, về sau chỉ cần tu dưỡng thật tốt, kiên trì xây dựng căn cơ lại, khả năng khôi phục chân này vẫn là rất lớn.

Coi như có chứng khập khi, nhưng đối với anh ấy đã có thể nhặt được một cái mạng mà nói, cũng là ông trời ban thưởng.

Nguyễn Kiến Đảng nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều, lập tức kích động vẫy tay cho cô đi qua, Nguyễn Kiều Kiều nhu thuận nằm ở bên giường anh ấy, tùy ý anh ấy vuốt cái đầu nhỏ của mình, ánh mắt Nguyễn Kiến Đảng ướt át nhìn Nguyễn Kiến Đảng: "Anh cả, thực xin lỗi."

Đây đã là lần thứu bao nhiêu Nguyễn Kiến Đảng nói xin lỗi với Nguyễn Kiến Quốc.

Lúc trước Nguyễn Kiều Kiều rơi xuống mương, thiếu chút nữa chết lạnh, tuy Liễu Chiêu Đệ cực lực phủ nhận, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, là do những lời nói kia của cô ta gây ra, là cô ta kích thích khiến Nguyễn Kiều Kiều rời khỏi nhà, mới có chuyện sau này.

Mà lần này, Nguyễn Kiều Kiều bị khỉ bắt đi, nói cho cùng, vẫn là bởi vì mí mắt cô ta nông cạn, buộc Nguyễn Kiến Đảng đi kiếm tiền!

Tổng hợp những lời nói trên, cho dù Nguyễn Kiến Quốc có rộng lượng đến đâu, cũng không nói nên lời một câu cũng không sao, đều là người một nhà.

Sau này anh và Liễu Chiêu Đệ cũng không phải là người một nhà.

Nguyễn Kiến Quốc câu gì cũng không nói, chỉ vỗ vỗ bả vai anh ấy, để anh ấy dưỡng thương thật tốt, sớm xuất viện.

Bà nội Nguyễn lấy ra cháo kê vừa nấu buổi sáng, phía trên đặt một ít đồ ăn ngon, đưa cho Nguyễn Kiến Đảng nói: "Con ở chỗ này chăm sóc cho tốt, mẹ và anh cả con hôm qua thương lượng, tính toán ở trên mảnh đất ở cổng thôn kia xây nhà."

Đây quả thật là kết quả tối hôm qua Bà nội Nguyễn và Nguyễn Kiến Quốc thương lượng ra.

Vốn còn chưa vội vàng như thế, ngay từ đầu Nguyễn Kiến Quốc đã định chờ tìm lại Thư Khiết mới xây nhà.

Nhưng hiện tại anh định xây nhà trước, ở cùng một chỗ với Liễu Chiêu Đệ này, tương lai còn không chừng sẽ xảy ra chuyện gì, hơn nữa anh còn muốn ra ngoài tìm Thư Khiết, anh càng không dám để Nguyễn Kiều Kiều ở cùng một chỗ với cô ta.

Nguyễn Kiến Đảng nghe vậy, ánh mắt trong nháy mắt tối sầm lại, nào không biết Nguyễn Kiến Quốc đang trốn một nhà bọn họ.

Cổ họng anh ấy khàn khàn, ngực buồn bực, hơn nửa ngày sau mới sửa sang lại tâm tình của mình, miễn cưỡng cười nói: "Đây là chuyện tốt mà, mảnh đất kia tốt, anh cả tính toán khi nào thì xây móng, xây nhà gạch đỏ sao?"

Hiện tại phần lớn người trong đội vẫn xây nhà gạch bùn, nhưng nếu muốn xây nhà, vẫn sẽ nghĩ biện pháp xây nhà gạch đỏ, với năng lực của Nguyễn Kiến Quốc, xây dựng một ngôi nhà gạch đỏ cũng có thể.

"Không phải, xây nhà lầu!" Bà nội Nguyễn trả lời.

"Cái gì, nhà lầu?" Liễu Chiêu Đệ bên kia vẫn luôn làm người vô hình ở trước mặt mọi người vừa nghe đã nổ tung, chạy tới, ánh mắt mang theo kinh ngạc và nghi ngờ: "Anh cả, anh có nhiều tiền như vậy sao?" Ngữ khí kia thiếu chút nữa đã trực tiếp hỏi, có phải do bà nội Nguyễn bổ sung thêm vào hay không.

Hiện tại trong thôn cho dù muốn xây nhà, cũng chỉ nhiều nhất là dựng một căn nhà gỗ, còn chưa từng xây nhà lầu, vậy phải mất bao nhiêu tiền chứ!

Liễu Chiêu Đệ đau lòng muốn chết, phảng phất toàn bộ số tiền đó đều là từ trên người cô ta kéo ra ngoài.

Hơn nữa vừa nghĩ đến vì cô ta cầm đến nhà mẹ đẻ một hai trăm đồng, mấy chục cân thịt, bọn họ đã không xem cô ta ra gì, hiện tại Nguyễn Kiến Quốc muốn xây nhà, còn là muốn xây nhà lâu, dựa vào cái gì chứ!

"Có bao nhiêu tiền thì có liên quan gì đến cô?" Bà nội Nguyễn cười lạnh: "Như thế nào, tiền Nguyễn gia tôi còn cần phải báo cáo với cô à, sau đó toàn bộ đưa về nhà mẹ đẻ hết?"

"Mẹ, lời nói cũng không thể nói như vậy, mẹ có bốn đứa con trai, sao có thể thiên vị như vậy? Chỉ xây nhà cho một mình anh cả, cho dù chúng con đồng ý, em ba em tư có thể đồng ý sao?"

Bà nội Nguyễn cũng bị chọc cười, bà nhìn Liễu Chiêu Đệ, giống như đang nhìn một người khuyết tật trí tuệ.

"Liễu Chiêu Đệ, tôi còn chưa chết, cô đã nhớ thương tới chút tiền của tôi? Đừng nói lần này tôi không đưa tiền cho thằng cả, cho dù là cho, vậy có quan hệ gì với cô?" Bà quay đầu nhìn về phía Nguyễn Kiến Đảng, ánh mắt cũng mang theo không vui: "Thằng hai, con dâu này hiện tại thật lợi hại, mẹ còn chưa chết, đã bắt đầu nhớ tới chút tiền của mẹ, có muốn mẹ hiện tại đi tìm một chỗ đụng chết, nhường chỗ cho các con không?"

"Mẹ..." Nguyễn Kiến Đảng đau đớn kêu lên.

Anh ấy quay đầu nhìn về phía Liễu Chiêu Đệ, tức giận quát: "Cô đi ra ngoài!"

Liễu Chiêu Đệ bị rống đến ngẩn ra, còn chưa từng thấy biểu tình dữ tợn của Nguyễn Kiến Đảng như vậy, cô ta có hơi sợ hãi, nhưng lại cảm thấy không cam lòng, cánh môi nhúc nhích vài lần, cuối cùng thay đổi giọng điệu.

"Mẹ, vừa mới nãy là con bị mỡ lợn che mắt, nói nhảm, con trông ngóng mẹ trường mệnh trăm tuổi, sao có thể trông mong ngài chết." Dừng một lúc, lại nói: "Chỉ là mẹ cũng biết, lần này Kiến Đảng bị thương chân, tiền thuốc men tiếp theo không ít, vừa rồi bệnh viện cũng đi tới thúc giục tiền, anh cả nếu có tiền xây nhà, anh có thể cho bọn em vay chút tiền chữa bệnh trước hay không..."

"Liễu Chiêu Đệ cô cút cho tôi! đi! đi!" Nguyễn Kiến Đảng hoàn toàn nổi giận, cũng mặc kệ chân mình bị thương, trên tay cầm thứ gì cũng đập vào người Liễu Chiêu Đệ.

Liễu Chiêu Đệ bị một cái chén đập vỡ đầu, sau đó nhìn anh ấy giơ chén trong tay lên, sợ tới mức liên tục kêu sợ hãi chạy ra khỏi phòng bệnh.

"Được rồi, con làm rơi bát của mẹ, còn phải bồi thường!" Bà nội Nguyễn tức giận nói, thu chén trên tay anh ấy.

Vẻ mặt Nguyễn Kiến Đảng đau đớn: "Mẹ..."

"Đừng kêu nữa, giống như gọi hồn, thằng hai, cái khác mẹ cũng không nói nhiều, chỉ lúc này Kiều Kiều thiếu chút nữa xảy ra chuyện, con là chú hai lại không thể rời khỏi trách nhiệm, lần này chúng ta dọn ra khỏi nhà, cũng không giấu diếm, chính là vì trốn vợ con đấy."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp