Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 47: Được Nhân Vật Phản Diện Nhỏ Cứu (4)


1 tháng

trướctiếp

Nhìn Bà nội Nguyễn nói: "Thím Nguyễn, cháu dạy dỗ tiểu tử nhà cháu thôi, bác có phải suy nghĩ quá nhiều hay không."

"Ha ha, cô nếu thực sự lo lắng cho no, thì nó không có ở nhà cả ngày lẫn đêm cũng không lên tiếng? Cô làm mẹ kế này thật đúng là có năng lực, xem ra có thời gian chúng ta cũng phải ở trong thôn nói, cô làm mẹ kế làm tốt biết bao!"

Lúc trước Lưu Mai gả cho Hứa Kiến Lâm, tất cả mọi người đều biết cô ta dùng thủ đoạn không thể cho người khác nhìn thấy, hai năm bắt đầu kia, đại đội nói nhiều nhất chính là chuyện cô ta, hai năm nay mới tốt hơn.

Lưu Mai mặc dù không có mặt mũi đã quen, nhưng cũng không thích người khác chỉ vào mình nói mẹ kế này khắc nghiệt, nghe vậy nhất thời trầm mặc xuống.

Nửa ngày sau, mới không cam lòng hừ lạnh: "Thím Nguyễn có phải quản nhiều quá không? Tôi giáo huấn con nhà mình, cũng không phải quản con nhà bác, bác quản nhiều như vậy làm cái gì?"

"Vậy tôi còn nói cho cô, chuyện của Tiểu Tư tôi xác định quản rồi!" Bà nội Nguyễn khí phách đáp lại: "Cô là mẹ kế không xứng đáng, về sau cũng không cần quản nó nữa, sau này hết thảy cậu cần đều do Nguyễn gia chúng ta phụ trách."

"Dựa vào cậu ấy là ân nhân cứu mạng Nguyễn gia chúng ta!"

"Ân nhân cứu mạng?" Thanh âm Lưu Mai xuất sắc, nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều, không thể tin liếc mắt, chẳng lẽ Nguyễn Kiều Kiều này là do cậu mang ra?

Hứa Tư vừa giương mắt, con ngươi lóe ra lục quang phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo, lúc nhìn về phía cô ta, Lưu Mai tâm run lên, gần như lập tức dời ánh mắt, nói một câu tùy bác rồi xoay người bỏ chạy.

"Lưu Mai này làm sao vậy?" Ngô Nhạc từ trong phòng thêm cơm đi ra, cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng Lưu Mai chạy đi, nghi hoặc hỏi.

"Quỷ biết cô ta làm sao, mỗi ngày không có não!" Vẻ mặt Bà nội Nguyễn khinh bỉ, xoay người trở về, nhìn thấy Hứa Tư, ánh mắt thả lỏng, hiền lành nói: "Tiểu Tư, sau này mẹ kế này của cháu chỉ cần bắt nạt cháu, cháu cứ việc đến nhà bà, bà nội che chở cho cháu!"

"Được, sau này anh Tư mỗi ngày đều đến nhà em ăn cơm là được rồi." Nguyễn Kiều Kiều cố ý kéo Hứa Tư từ trên đường phản diện trở về, nhất thời cười tủm tỉm thay cậu đáp ứng.

"Cháu đó! Ăn nhiều hơn đi." Bà nội Nguyễn cưng chiều xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, yêu thương trong ánh mắt cũng tràn ra.

Nguyễn Kiều Kiều vùi đầu bới cơm, ở góc độ người khác không nhìn thấy, nhíu mày với Hứa Tư, Hứa Tư nhìn cô, hơi nhếch khóe miệng.

Không khí trên bàn cơm Nhà họ Nguyễn trong khoảng thời gian ngắn ấm áp vô cùng.

Nguyễn Kiều Kiều ăn cơm trưa, bởi vì một ngày một đêm quá mệt mỏi lại bị kinh hách, hiện tại lại ăn no, rất nhanh đã mệt mỏi, Bà nội Nguyễn ôm cô vào trong ngực dỗ dành, thấy cô ngủ say thì đưa lên giường, xoay người nhìn thấy Hứa TƯ vẫn đi theo, thì hạ thấp giọng hỏi: "Tiểu Tư, cháu có muốn cũng ở chỗ này ngủ một giấc hay không?"

Hứa Tư trả lời là tự động trèo lên giường Nguyễn Kiều Kiều ngủ, bởi vì phòng Bà nội Nguyễn ở còn chưa sửa xong, Nguyễn Kiều Kiều hiện tại đang ngủ trong phòng của mấy người Nguyễn Kiệt, trong phòng Nguyễn Kiệt có hai cái giường, một là của Nguyễn Hạo, một là của Nguyễn Kiệt.

Nguyễn Kiều Kiều ngủ ở giường Nguyễn Hạo, cô muốn Hứa Tư ngủ trên giường Nguyễn Kiệt, kết quả nhìn thấy cậu trực tiếp bò đến bên cạnh Nguyễn Kiều Kiều nằm xuống.

Cô sửng sốt.

Nhưng lập tức thoải mái, vẫn là đứa nhỏ, hơn nữa ở nông thôn cũng không có chú ý nhiều như vậy, cô cười lắc đầu, cái gì cũng không nói.

Hứa Tư cũng rất mệt mỏi, ngủ bên cạnh Nguyễn Kiều Kiều, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào trên người cô, không đến một phút đồng hồ cũng nheo mắt lại.

Bà nội Nguyễn ngồi ở bên giường nhìn, luyến tiếc dời ánh mắt từ trên người Nguyễn Kiều Kiều, cho đến bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Đỗ Thanh đứng ở cửa cúi đầu ho khan một tiếng, bà mới rón rén đi ra.

"Mẹ, Kiều Kiều ở đây cũng không có chuyện gì, chúng con dự định bây giờ sẽ trở về trấn, Mẹ có chuyện gì thì cho người đưa tin tức tới đây."

"Đúng vậy, chúng con tùy thời đều trở về." Ngô Nhạc nói theo.

"Được, các con cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi cho tốt."

"Mẹ nói cái gì vậy, chúng ta là người một nhà, nào có mệt hay không mệt mỏi, được rồi, chúng ta cũng không nói nhiều, về trước, mẹ cũng tự chăm sóc bản thân." Đỗ Thanh dặn.

Bà nội Nguyễn gật gật đầu, đưa bọn họ đến cửa, nhìn họ rời đi mới xoay người trở về, đi đến cửa sân, nhìn thấy mấy đứa cháu lớn đứng ở cửa phòng Nguyễn Kiều Kiều đang ngủ, thò đầu dò xét bên trong, nhất thời dưới chân thổi gió lên.

"Các cháu đều tránh cho bà, đánh thức Kiều Kiều, bà sẽ cho các cháu đẹp mắt!"

"Bà nội, chúng cháu chỉ là lo lắng cho em gái, muốn nhìn một chút." Nhóc mập mạp nói.

Bà nội Nguyễn tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, nói: "Hai ngày nay bận rộn bà cũng không tính sổ với các cháu, lần trước bà nói với các cháu như thế nào? Quên mất à, phải không? Nói không được mang em gái các cháu lên sau núi, các con còn mang em theo!"

"Bà nội, sau này sẽ không, sẽ không bao giờ nữa." Nguyễn Dực nghiêm túc nhìn Bà nội Nguyễn, giơ tay thề, lúc này đây thật sự làm cậu sợ hãi.

Nhìn ánh mắt cậu đỏ lên, những đứa cháu khác cũng có vẻ mặt áy náy, Bà nội Nguyễn mím môi, không nói gì nữa, làm bộ không kiên nhẫn vẫy bọn họ: "Đi đi, tự mình chơi đi!"

Tầm mắt dừng trên người Nguyễn Hạo và Nguyễn Bác, lại vẻ mặt vui mừng: "Đứa cả nhà ta và đứa ba đều đã trưởng thành, lần này cũng là nhờ các cháu, buổi tối các cháu muốn ăn cái gì, bà nội nấu cho các cháu, làm phiền các cháu nhiều rồi."

Bà nội Nguyễn hai ngày nay vô tri vô giác, nhưng cũng biết bọn họ giúp đỡ rất nhiều, là bọn họ mời cảnh sát đến nhà, cho dù cuối cùng không tìm được Nguyễn Kiều Kiều, nhưng trong mắt bà, hai đứa cháu này cũng đã trưởng thành, ổn trọng lên không ít.

Nguyễn Hạo và Nguyễn Bác nhìn nhau cười cười, không nói gì, vốn Đỗ Thanh muốn bọn họ buổi chiều cùng nhau trở về trường học trong trấn, nhưng Nguyễn Hạo luyến tiếc, Nguyễn Bác cũng ở lại theo, dự định sáng mai lại cùng nhau trở lại trường học.

Lần rung chuyển này, trong mắt người Nguyễn gia cuối cùng cũng qua đi.

Nhưng trong mắt Liễu Chiêu Đệ lại chưa từng.

Buổi chiều, khi Đỗ Thanh trở về nơi làm việc, đến bệnh viện báo tin với Nguyễn Tuấn và Nguyễn Kiến Đảng, nói cho bọn họ biết Nguyễn Kiều Kiều bình an trở về, Nguyễn Kiến Đảng kích động không thôi, Nguyễn Tuấn cũng lộ ra nụ cười đầu tiên trong hai ngày qua.

Chỉ có Liễu Chiêu Đệ còn mặt mày ủ rũ.

Bởi vì cô ta phát hiện người Nguyễn gia hiện tại đều coi cô ta là người trong suốt, Đỗ Thanh trực tiếp lướt qua cô ta, con trai và chồng cũng một câu cũng không nói với cô ta, trong lòng cô ta khổ không thể tả.

Nguyễn Kiến Đảng có thể là vì vẫn luôn lo lắng cho Nguyễn Kiều Kiều, trong lòng nghẹn một hơi, hiện tại biết Nguyễn Kiều Kiều đã trở lại, khẩu khí trong lòng cũng theo đó trút ra, buổi tối miệng vết thương vốn đã bị viêm dẫn đến sốt cao không giảm.

Đợi đến ngày hôm sau sốt cao hạ xuống, bác sĩ đến thúc giục bọn họ đi nộp viện phí.

Trên người Liễu Chiêu Đệ không có một xu, khóe miệng gấp gáp nổi lên một bong bóng nước.

Buổi sáng Nguyễn Tuấn chờ Nguyễn Kiến Đảng hạ sốt cao đã trở về trường học, trước khi đi còn nhắc nhở cô ta một lần, bảo cô ta mau chóng trở về Liễu gia đòi tiền, miệng Liễu Chiêu Đệ đáp ứng rất tốt, nhưng thật sự đến lúc này, cô ta vẫn không thể bước chân.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp