Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 32: Nam Chính Hứa Tiêu (2)


1 tháng

trướctiếp

Bà nội Nguyễn sủng ái Nguyễn Kiều Kiều nhất, nhưng cũng đau lòng cháu trai chịu khổ, buổi tối hôm đó luộc trứng gà đường đỏ cho Nguyễn Kiệt, Nguyễn Kiều Kiều cũng uống một chén, về phần những đứa nhỏ khác không có phúc phận này, bọn họ cũng không thèm ăn, nhưng Liễu Chiêu Đệ có nói vài lời chua ngoa, chỉ là không có ai để ý tới cô ta mà thôi.

Nguyễn Kiều Kiều lần trước lên núi, không bắt được con mồi, trong lòng chung quy vẫn tiếc nuối, vẫn tìm cơ hội muốn lên núi.

Mỗi lần Nguyễn Hạo nghỉ phép trở về, đều sẽ dẫn cô đi dạo trong thôn, hiện tại lại đi tới sau núi, Nguyễn Kiều Kiều mắt to ngắm bốn phía, không phát hiện người nào, trong lòng lại bắt đầu nổi lên ý định kia.

Cô quay đầu nhìn Nguyễn Hạo, hỏi: "Anh ơi, anh có biết núi trước kia có động vật gì không?"

"Động vật á, cũng rất nhiều, thỏ, gà rừng, nai, hươu rừng, nghe nói còn có một con heo rừng hai trăm cân, Kiều Kiều em hỏi chuyện này làm cái gì?" Nguyễn Hạo ngồi xổm xuống, nghi hoặc nhìn cô, nghĩ đến chuyện lần trước cô lên núi bị thương, dịu dàng dỗ dành: "Kiều Kiều là công chúa nhỏ, về sau không thể đi theo mấy người bọn họ vào sau núi, biết không?"

"Yo... Biết rồi ạ."Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, bộ dáng nhỏ nhắn ngoan ngoãn vô cùng, nhưng dưới góc độ Nguyễn Hạo nhìn không thấy, tròng mắt đen đang xoay tròn, vừa nhìn đã biết đang có chủ ý xấu gì đó.

Trên đường trở về, hai người dừng lại khi đi ngang qua cây cầu gỗ.

"Anh ơi, em muốn đi tìm Tiểu Đình chơi, anh về trước đi." Nguyễn Kiều Kiều chỉ vào phương hướng của Ngũ gia.

Nguyễn Hạo nhìn về phía cô, xác định cũng không quá xa, suy nghĩ hai giây, sau đó gật đầu đồng ý, nhưng vẫn dặn dò: "Vậy phải trở về sớm chút, không nên ở bên ngoài chơi quá lâu."

"Được." Nguyễn Kiều Kiều tiếp tục giả vờ nhu thuận.

"Vậy em đi đi." Nguyễn Hạo buông tay cô ra, ý bảo cô đi, anh nhìn cô.

Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, chậm rãi đi về phía Ngũ gia, đi hơn mười mét, lại quay đầu lại nhìn, thấy Nguyễn Hạo còn đang nhìn cô, biết cậu không nhìn mình đến Ngũ gia sẽ không đi trước, chỉ có thể vung tay nhỏ, lại đi về phía trước.

Chờ cô sắp đến trước cửa Ngũ gia, lần thứ hai quay đầu lại, nhìn thấy Nguyễn Hạo rốt cục xoay người trở về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa xoay người đã từ trong khe hở của Ngũ gia và nhà cách vách chui ra ngoài.

Ngũ gia rất nghèo, lại lười, hậu viện không có tường ngăn, càng không giống như Nguyễn gia nuôi nhiều gà vịt, mà là một mảnh đất phế liệu tạp thất tạp bát mọc mấy gốc khoai môn, cô theo mảnh đất này xuyên ra ngoài, một đường từ con đường nhỏ đi về phía sau núi.

Ngôi nhà trong thôn này cơ bản đều hướng về một hướng, phía trước là mương nước nhỏ, phía trước mương nhỏ là ruộng đồng, phía sau nhà sẽ không có ruộng, chỉ có đất trồng rau, phía sau ruộng rau chính là sau núi, nhưng người bình thường vào sau núi đều sẽ từ cửa thôn vào, bên kia đã đi thành một con đường, không giống bên này, chẳng những cao hơn mặt đất hơn một thước, còn khắp nơi đều là cỏ dại dây leo, người bình thường căn bản không đi được.

Nguyễn Kiều Kiều sợ mình từ cửa thôn vào lại gặp được người quen, nên một đường theo con đường nhỏ này tìm nơi có thể vào sau núi.

Đã sắp tìm được sau sân Nguyễn gia, còn chưa tìm được chỗ có thể đi vào núi, đôi lông mày nhỏ đều vặn thành một đoàn.

Nhưng lại ở sân sau Hứa gia nhìn thấy phản diện nhỏ kia.

Nhân vật phản diện nhỏ tựa như đang đào cái gì đó, nghe được tiếng bước chân quay đầu lại, ánh mắt vốn sắc bén khi nhìn thấy cô, lập tức hòa hoãn lại, vỗ vỗ bùn trên móng vuốt, đi tới.

Tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt kia rất rõ ràng lại muốn làm đuôi nhỏ.

"..." Nguyễn Kiều Kiều.

Liếc cậu một cái, tiếp tục đi về phía trước, đi tới sân sau nhà mình, rất không khéo gặp được Bà nội Nguyễn, Bà nội Nguyễn đang nhìn con gà con vừa mới nở ra, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy cô và Hứa Tư ở sâu sau, kinh ngạc hỏi: "Kiều Kiều, các cháu làm sao lại ở chỗ này, cháu không phải nói đi tìm Tiểu Đình chơi sao?”

"A... Cậu ấy không có ở nhà, nên cháu quay lại.”Nguyễn Kiều Kiều thở dài trong lòng biết hôm nay nhất định lại không làm được.

"Vậy cũng không cần đi ra phía sau, nơi này nhiều muỗi, cắn cháu thì làm sao đây." Bà nội Nguyễn sờ da thịt mềm mại của cô, cũng luyến tiếc để cô bị cắn, như vậy so với bà bị mười con cắn còn đau lòng hơn.

"Vâng, lần sau không đi, là Tiểu Tư nói phải đi phía sau." Nguyễn Kiều Kiều không hề có áp lực tâm lý, đổ lỗi cho phản diện nhỏ.

"Như vậy à, vậy lần sau không nên nhé." Bà nội Nguyễn cũng không trách cứ Hứa Tư, nhìn cậu một cái, nhìn về phía cây mận đã đỏ hơn phân nửa nói: "Gọi các anh trai cháu đi ra, mận chín không ít, lấy toàn bộ xuống."

"Được." Nguyễn Kiều Kiều nhu thuận đáp ứng, đi sân trước gọi mấy anh trai.

Chín cậu nhóc, cộng thêm một nhân vật phản diện nhỏ đứng dưới gốc cây mận, cao thì trực tiếp hái, thấp thì dùng gậy nhào tới, đều làm rất hăng hái, duy chỉ có Nguyễn Kiều Kiều được an bài ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế nhỏ cách đó mấy thước, vừa gặm mận vừa rửa, vừa nhìn bọn họ bận rộn, thật sự là một cô bé vui vẻ.

Cuối cùng lấy toàn bộ quả đỏ xuống, hái hơn mười cân.

Bà nội Nguyễn chia những quả mận này ra mấy phần nhỏ, dùng chén che đi, để cho mấy cậu nhóc đưa đến mấy hộ gia đình có quan hệ tốt, Hứa Tư thì không đưa, sợ cậu về đến nhà không giữ lại được, trực tiếp nói với cậu: "Tiểu Tư nếu muốn ăn, thì tới tìm Kiều Kiều chơi đùa, những thứ này mang về thì phỏng chừng cháu cũng không ăn được."

Nhưng nói như vậy, Bà nội Nguyễn vẫn bảo nhóc mập mạp đưa chút cho Hứa gia cách vách, lúc Lưu Mai nhận được, vô cùng vui vẻ, cách sân cũng có thể nghe được giọng nói lớn của cô ta.

Bà nội Nguyễn nghe được cười nhạo một tiếng.

Buổi tối lúc ngủ, Nguyễn Kiều Kiều còn đang suy nghĩ chuyện bắt con mồi, ngủ không được an ổn, cũng không biết có phải bởi vì lẩm bẩm quá nhiều hay không, buổi tối lại mơ, trong mộng cô nhìn thấy một con heo rừng lớn, nhìn thân hình kia, ít nhất phải một hai trăm cân, thân thể mập mạp cường tráng, cô chỉ vào con heo rừng kia kêu hai tiếng.

Và sau đó ...

Phanh! một tiếng, giống như một cái gì đó đập vào tường nhà của cô.

Bà nội Nguyễn trong nháy mắt đã bừng tỉnh, đứng lên nhìn, nhất thời hít một hơi khí lạnh!

Nhà Nguyễn gia cũng là gạch bùn đất, ở cũng đã hơn hai mươi năm, gió thổi và mặt trời chiếu rọi, cũng coi như kiên cố, nhưng hiện tại lại hư một hố lớn!

Mà bên cạnh hố lớn kia, đang có một con heo nằm gục!

"Con heo mẹ đó." Cho dù Bà nội Nguyễn sống nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy chuyện như vậy, bà từ trên giường đứng lên, khoác áo khoác, cũng bất chấp con heo rừng kia, ôm Nguyễn Kiều Kiều vừa rời giường còn mơ mơ vội vàng chạy ra ngoài, chỉ sợ con lợn rừng kia còn chưa bị đụng chết, lát nữa sẽ phát điên thì làm sao bây giờ.

Nguyễn Kiến Quốc cách vách cũng nghe được thanh âm, người đã ngồi dậy, sau đó nghe được tiếng kêu của Bà nội Nguyễn, áo khoác cũng chẳng mặc đã ra nghênh đón.

"Mẹ, làm sao vậy?" Nhìn Bà nội Nguyễn ôm Nguyễn Kiều Kiều chạy về phía này, còn tưởng rằng trong nhà có kẻ trộm, anh nhấc đòn gánh trong nhà chính xông ra ngoài.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp