Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 31: Nam Chính Hứa Tiêu (1)


1 tháng

trướctiếp

Cũng không thấy trong nhà ăn thứ gì tốt, bởi vì đồ ăn trên mặt đất còn chưa mọc, mỗi ngày đều ăn khoai lang kèm với dưa muối.

"Ấy... Chuyện đó... Sao không có, chỉ là vẫn phải cần kiệm chút thôi." Vừa nghe Nguyễn Kiến Đảng hỏi về số tiền đó, ánh mắt Liễu Chiêu Đệ đã có hơi chột dạ, quay đầu, nghĩ đến chuyện gì, sức mạnh lại tới: "Hơn nữa, sau này mấy đứa nhỏ sẽ học đại học, dù sao cũng phải tiết kiệm chút tiền chứ, làm sao có thể tiêu bậy."

Nguyễn Kiến Đảng nhìn cô, nghe nói như vậy cũng không có nhiều hoài nghi, chỉ là lông mày vẫn cau chặt, biết tiền này là từ trong tay cô ta không lấy ra được, tính toán đi làm thêm mấy ngày, kiếm tiền trả lại cho Nguyễn Kiến Quốc.

Thấy Nguyễn Kiến Đảng không truy cứu đến cùng, Liễu Chiêu Đệ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại cất tiền.

Đầu Nguyễn Kiệt bị rách, tất nhiên không thể đi học, mỗi ngày ở nhà nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau Nguyễn Kiến Quốc đến Lục gia một chuyến, thứ ba Lục Diễm đã bị cha mẹ cậu ta đè tới nói lời xin lỗi, nhìn ra được, cha mẹ cậu ta cũng không phải là người không nói lý lẽ, đánh Lục Trăn kia một thân thương tích.

Bà nội Nguyễn thấy vậy, tức giận trong lòng mới trút ra.

Chuyện này xem như bỏ đi.

Nhưng điều đáng nói nhất là, sau chuyện này, Nguyễn Kiệt thế mà cùng Lục Diễm kia có quan hệ tốt hơn... Tất nhiên, đó là những chuyện xảy ra sau đó.

Hiện tại Nguyễn Kiều Kiều nhìn khuôn mặt tuấn tú rõ ràng không đủ huyết khí của Nguyễn Kiệt, mỗi ngày đều tính toán làm thế nào để lên núi bắt mấy con gà rừng hoặc động vật khác trở về, bồi bổ thân thể cho Nguyễn Kiệt.

Nhưng Bà nội Nguyễn nhìn cô rất chặt, vẫn không có cơ hội, rốt cục vào một buổi chiều, cô lấy lý do đi tìm Ngũ Y Đình chơi đùa, lặng lẽ một mình đi sau núi, chỉ là ở nửa đường cô lại gặp phải cái đuôi nhỏ —— phản diện nhỏ.

Nguyễn Kiều Kiều cơ bản đã xác định nhân vật phản diện này biết ngón tay vàng của cô, sau vài lần thăm dò, thấy cậu không có ý muốn nói ra, cũng yên tâm, thấy cậu muốn đi theo, cũng không để ý.

Hai người một trước một sau tiến vào núi.

Cũng không biết là vận khí quá tốt, hay là vận khí quá kém, thế mà ở trong núi gặp phải một đám người khác.

Ngoại trừ Nguyễn Kiệt còn đang tu dưỡng ở nhà, năm anh trai khác của Nguyễn Kiều Kiều đều ở đây, Ngũ Y Đình và cô bé lần trước cũng ở đây, đồng thời còn có một người khiến Nguyễn Kiều Kiều nhìn thấy, cả người cũng phải sửng sốt.

Thế mà lại là nam chính của quyển sách này —— Hứa Tiêu!

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Kiều Kiều nhìn thấy nam chính Hứa Tiêu của quyển sách này, cậu ta và nữ chính khác biệt nam phụ, trước khi cha mẹ nuôi cậu chưa sinh con, cuộc sống của cậu ta rất tốt, cho nên nền tảng phát triển tốt, so với bạn bè cùng trang lứa cao hơn không ít, cũng không gầy, ngược lại rất khỏe mạnh, ngũ quan tuấn lãng, mơ hồ có thể thấy được tương lai rất đẹp trai.

"Kiều Kiều, em sao lại tới đây!" Nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều, Nguyễn Dực vốn đang móc trứng chim trên cây, vội vàng nhảy xuống, đi tới trước người Nguyễn Kiều Kiều, đẩy cô đi ra ngoài: "Nhanh, anh trai đưa em trở về, nơi này không phải là nơi em có thể đến."

"Anh trai, em không sao, em sẽ cẩn thận." Nguyễn Kiều Kiều né tránh tay cậu, chạy đến phía sau Nguyễn Phong trốn đi, kéo vạt áo Nguyễn Phong làm nũng: "Hôm nay em cam đoan ngoan ngoãn không lộn xộn, sẽ không bị thương, em còn muốn ăn trứng chim các anh trai nướng, đã lâu không ăn, cực kì thèm."

Nguyễn Dực vừa nghe lời này đã luyến tiếc đuổi cô về.

Nhóc mập mạp bị cô làm nũng lấy lòng choáng váng, lúc này đã vỗ bộ ngực đầy thịt của mình cam đoan: "Em gái em yên tâm, anh trai sẽ bảo vệ em, chúng ta lần này tới móc trứng chim cho anh tư nè."

Mấy cậu nhóc từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đối với nhau đều có tình cảm sâu nặng, tuy rằng bình thường cũng sẽ phát sinh một ít va chạm chân tay, nhưng đến thời điểm mấu chốt, đều là nhớ đối phương nhất.

Còn không à, vừa rảnh rỗi đã chạy tới móc trứng chim, muốn bổ sung cho Nguyễn Kiệt.

"Đúng vậy, anh trai là tốt nhất, tất cả anh trai đều tuyệt vời!" Nguyễn Kiều Kiều tiếp tục vỗ mông ngựa, dỗ dành mấy anh trai đều không thể làm gì được, cuối cùng chỉ có thể để cho cô lưu lại, nhưng lần này bên người luôn có hai anh trai nghiêm ngặt phòng thủ, sợ có động vật gì đột nhiên đụng tới.

Nguyễn Kiều Kiều xử lý mấy anh trai, tạm thời đặt lực chú ý lên người nam chính Hứa Tiêu.

Âm thầm đánh giá, phát hiện cậu ta và nữ chinh cũng không có giao thoa gì, không giống bộ dáng quan hệ rất tốt.

Xem ra, bọn họ thật sự là sau khi lớn lên mới bắt đầu thông đồng, nhưng cũng đúng, hiện tại đều còn nhỏ, bảy tám tuổi, ai hiểu những thứ đó chứ.

Nghĩ tới đây, Nguyễn Kiều Kiều cũng không đặt tầm mắt ở trên người Hứa Tiêu nữa, vừa dời tầm mắt ra, đã đối diện với một đôi mắt lóe ra ánh sáng xanh, chủ nhân của con ngươi kia nhìn chằm chằm cô, không hề chớp, giống như nhìn chằm chằm con mồi, làm cô giật nảy mình.

Bây giờ cô có mối quan hệ tốt với nhân vật phản diện nhỏ, cũng không sợ cậu, đưa tay vỗ vào cậu: "Sao anh nhìn chằm chằm vào em, không được phép nhìn!"

"Hừ!" Nhân vật phản diện nhỏ nhìn cô, hừ lạnh một tiếng, thật đúng là chuyển tầm mắt đi.

Hả?

Nghe tiếng hừ lạnh kia, Nguyễn Kiều Kiều một lần nữa hoài nghi mình có phải có ảo giác hay không, nhân vật phản diện nhỉ này lại hừ cô ?!!

"Tại sao anh hừ lạnh?"

"Hừ!" Phản ứng của nhân vật phản diện nhỏ là hừ một tiếng nữa!

Nguyễn Kiều Kiều nhíu mày, chỉ cảm thấy phản diện nhỏ này không hiểu ra sao, liếc mắt một cái, đã xoay người bỏ đi, nhân vật phản diện nhỉ lắc đầu nhìn cô, thấy cô bỏ đi, ánh mắt có hơi cô đơn đuổi theo.

Người Nguyễn gia đều biết gần đây cậu dính vào Nguyễn Kiều Kiều, cũng không để ý.

Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy mấy quả trứng chim kia là không đủ bồi bổ được gì cho Nguyễn Kiệt, nhưng bên cạnh cô lại có mấy anh trai đi theo, căn bản là không có cơ hội hành động một mình, hơn nữa còn có rất nhiều đứa nhỏ nhà khác, cô mặc kệ bắt được con mồi gì, cũng không đủ chia, trừ phi bắt một con heo rừng?

Không, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy quá nghịch thiên, tạm thời vẫn là không cần.

Nguyễn Kiều Kiều tìm cơ hội rất lâu cũng không tìm được, cuối cùng chỉ có thể buông tha, đợi đến khi mọi người vây quanh đống lửa nướng trứng chim ăn, Ngũ Y Đình kì kèo đi tới, muốn ngồi bên cạnh cô.

Nhưng bên cạnh cô là Nguyễn Dực, một bên khác là nhân vật phản diện nhỏ, cô ta căn bản không có chỗ cắm vào, muốn ngồi ở phía sau cô, nhóc mập mạp bên kia cúi xuống ngồi xuống, mông to kề sát đất không chịu dịch đi đâu.

Ngũ Y Đình cuối cùng chỉ có thể ngồi ở chỗ khác bên cạnh cô, lắc lư nhìn cô, ánh mắt muốn nói lại thôi.

Nguyễn Kiều Kiều thỉnh thoảng cảm giác được, nhưng không để ý, cũng không cho thêm một ánh mắt, tâm tư của cô nằm ở bắt con mồi, ngay cả ăn trứng chim cũng không yên lòng, là Nguyễn Dực đút vào miệng cô.

Nguyễn Dực để lại mười quả trứng chim nhỏ cho Nguyễn Kiệt, lúc trở về, mấy người cũng không nhắc tới chuyện Nguyễn Kiều Kiều đi sau núi, Bà nội Nguyễn không hoài nghi cái gì.

Ngày hôm sau là thứ Bảy.

Ba anh em đang học ở trấn trở về, đồng hành còn có phòng ba phòng bốn, chuyện của Nguyễn Kiệt bọn họ đều biết, Đỗ Thanh mua một cân đường đỏ về.

Hiện tại thời đại này vật tư thiếu hụt cực độ, trứng luộc và đường đỏ bình thường đều để cho phụ nữ mang thai ăn, hoặc là phụ nữ ở cữ ăn, đứa nhỏ nửa lớn không có phúc khí này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp