Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 11: Ngón Tay Vàng? (3)


1 tháng

trướctiếp

"Mẹ, mẹ mau về nhà tìm thuốc đỏ. Kiều Kiều bị thương ở chân."

"Làm sao lại bị thương ở chân?" Bà nội Nguyễn đau lòng nhìn Nguyễn Kiều Kiều, khóe mắt nhìn đến cậu nhóc mập mạp, lập tức rống lên hỏi: "Không phải cháu dắt Kiều Kiều đi đến nhà Đình Đình sao? Làm sao lại bị thương ở chân?"

Cậu nhóc mập mạp còn nhỏ tuổi, vốn đã không gắng gượng được, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, cảm xúc thay đổi rất nhanh. Hiện tại lại bị Bà nội Nguyễn rống một tiếng, trực tiếp hỏng mất mà khóc: "Là cháu không tốt, cháu không chăm sóc tốt cho em gái, huhuhu..."

Oa oa khóc lớn, thanh âm đinh tai nhức óc.

"..." Bà nội Nguyễn.

"Khóc cái gì mà khóc, khóc tang à!" Tuy mắng như vậy, nhưng nhìn cháu trai khóc thành như vậy, bà cũng không nói gì thêm, chỉ xoay người trở về Nguyễn gia đi tìm thuốc đỏ.

Tìm được thuốc đỏ, Nguyễn Kiều Kiều được đặt trên ghế, bị người nhà họ Nguyễn quây quanh hai vòng. Ai cũng nhìn chằm chằm vào chân cô bé, lông mày đều nhăn lại làm cho Nguyễn Kiều Kiều vốn dĩ có chút đau đang muốn rầm rì mấy tiếng ngượng ngùng, chỉ cắn môi chịu đựng Nguyễn Kiến Quốc xoa nắn chân.

Xác thật là không tổn thương đến xương cốt, chỉ là sức của hai con gà rừng rất lớn, đầu gối bị đâm thành xanh tím, da thịt trắng nõn đối lập với vết bầm nên thoạt nhìn rất là khủng bố.

Bà nội Nguyễn đau lòng không chịu được, lại không nỡ mắng cô bé, chỉ có thể trút giận lên người mấy đứa cháu trai. Năm tên nhóc bị phạt quỳ gối trong sân, ngay cả Nguyễn Kiều Kiều cầu xin cũng không được.

Chuyện liên quan đến Nguyễn Kiều Kiều, trước nay Bà nội Nguyễn đều là nói một không nói hai.

Chờ đến khi Nguyễn Thỉ mang theo gà rừng trở về, Nguyễn Kiều Kiều đã bôi thuốc xong.

Liễu Chiêu Đệ vẫn luôn ở nhà, thấy bọn họ vây quanh một tiểu nha đầu, trong lòng chỉ cảm thấy đầu óc bọn họ có bệnh, lười ra đấy xem. Chờ đến khi nhìn thấy Nguyễn Thỉ mang theo gà rừng trở về, lập tức liền vọt ra ngoài.

"Con trai, con lấy gà rừng ở đâu ra vậy, con bắt được à?" Liễu Chiêu Đệ cười đến đôi mắt đều híp lại, duỗi tay muốn cầm lấy gà rừng, còn nói: "Xem ra buổi tối hôm nay có thể thêm cơm, con muốn ăn khẩu vị gì, mẹ đều làm..."

Câu nói tiếp theo đột nhiên im bặt, bởi vì cô ta với tay ra lại bị Nguyễn Thỉ né tránh.

"Làm gì thế?" Không bắt được gà rừng, nụ cười của Liễu Chiêu Đệ biến mất trong nháy mắt.

Nguyễn Thỉ lướt qua mẹ mình, đi đến bên cạnh Bà nội Nguyễn, nhỏ giọng nói: "Bà, đây là con gà rừng đâm em gái bị thương."

Vừa nãy trong lúc đang bôi thuốc, mấy anh em cơ bản là đã đem mọi chuyện giải thích một lần, chỉ là Bà nội Nguyễn và Nguyễn Kiến Quốc cảm thấy việc này không hợp thói thường nên cũng không tin lắm, chỉ cho rằng anh em bọn họ vì muốn được tha thứ nên mới nói dối như vậy.

Hiện tại nhìn thấy Nguyễn Thỉ thật sự xách theo gà rừng trở về, ngay lập tức trở nên kinh ngạc.

Bà nội Nguyễn và Nguyễn Kiến Quốc đều không tin, huống chi là Liễu Chiêu Đệ. Thấy con trai thế nhưng lại tránh mình, trực tiếp đưa gà cho Bà nội Nguyễn, tức giận tới mức khóe mắt co giật, xông lên đập một cái vào gáy Nguyễn Thỉ, chửi bới: "Mày đó cái thằng ăn cây táo rào cây sung này, bà đây nuôi mày lớn như vậy để làm gì?"

Nguyễn Thỉ bị cô ta đập một cái đến mức lảo đảo, cả người đều đổ về phía trước, thiếu chút nữa đâm đầu vào góc bàn, may mắn được Bà nội Nguyễn kéo lại.

Bà nội Nguyễn nghiêm mặt lại, mắt lạnh nhìn Liễu Chiêu Đệ, âm dương quái khí nở nụ cười: "Cô đang nói Thỉ Tử hay là đang nói tôi đấy?"

Liễu Chiêu Đệ cũng không muốn ra tay nặng như vậy, đánh xong cũng đã hối hận. Hiện tại bị Bà nội Nguyễn châm chọc như vậy, càng thêm hối hận, bày ra một nụ cười nịnh nọt: "Mẹ, mẹ hiểu lầm, con làm sao dám..." Nhưng còn chưa nói xong, đã bị thanh âm chửi bới của Bà nội Nguyễn chặn lại: "Cô là cái đồ lòng dạ đen tối, kiến thức hạn hẹp, ngay cả đồ của Kiều Kiều cũng muốn cướp. Nguyễn gia có một cái sao chổi như cô thật là xui xẻo tám đời!"

Bà nội Nguyễn bắn một tràng dài như súng máy liên thanh, Liễu Chiêu Đệ nhất thời không chống đỡ được nhưng lại vẫn không cam lòng, nhỏ giọng nói: "Mẹ... Đây là Nguyễn Thỉ mang trở về, như thế nào lại là của Kiều Kiều. Con biết mẹ thương con bé nhưng mẹ cũng không thể không phân biệt hắc bạch thị phi nha. Con bé còn nhỏ như vậy, làm sao có thể bắt được, đây chắc chắn là do Thỉ Tử bắt được. Con cũng không muốn lấy nhiều, một con là được rồi chứ gì." Nói đến câu cuối vẫn là dùng cái giọng điệu ủy khuất cầu toàn.

"Phi! Cô còn biết xấu hổ hay không? Cô trợn mắt chó lên nhìn xem! Đây là do Kiều Kiều nhà tôi dùng chân đổi về, cô còn muốn ăn à, có người thím nào như cô không? Thật là gia môn bất hạnh mà! Làm sao năm đó thằng hai lại cưới một mặt hàng như cô chứ!" Bà nội Nguyễn hùng hùng hổ hổ.

Bàn về cãi nhau, đầu năm nay chưa có ai cãi lại được Bà nội Nguyễn, bà có thể cãi đến đen biến thành trắng, huống chi ở trong chuyện này, vốn dĩ chính là trắng! Gà này chính là do Kiều Kiều nhà bà dùng chân bắt được, ai dám đoạt, bà liều mạng với người đó!

Liễu Chiêu Đệ xác thật không phải là đối thủ của Bà nội Nguyễn. Hiện tại lại bị bà mắng cho cả đầu ong ong.

Bà nội Nguyễn chưa cho cô ta cơ hội để xả hơi, lôi cổ tay cô ta tới trong sân, chỉ vào mấy tên nhóc, cười lạnh nói: "Chính cô tự mình hỏi một chút, gà rừng này là do ai bắt được. Chỉ cần trong bọn họ có ai nói là do Thỉ Tử bắt được, tôi liền đưa cho cô một con!"

Liễu Chiêu Đệ vừa nghe thấy những lời này, đôi mắt lập tức sáng lên. Những người khác cô ta cũng không dám hy vọng xa vời, nhưng cô ta không tin con trai mình sẽ hướng về người khác.

"Là em gái bắt được." Nhóc mập mạp.

"Em gái." Nguyễn Kiệt.

"Em gái dùng chân bắt được." Nguyễn Khánh.

"Đúng, là em gái." Nguyễn Phong.

"Em gái, em gái, là do em gái bắt được." Con trai út của Liễu Chiêu Đệ Nguyễn Vĩ càng là lặp lại như một cái máy, tiếng sau càng to hơn tiếng trước, giống như sợ mẹ cậu nhóc không nghe được vậy.

Liễu Chiêu Đệ tức giận đến mức khuôn mặt hết đỏ lại trắng, hết trắng lại xanh, thay đổi liên tục, trông thật sự rất vi diệu.

Bà nội Nguyễn thấy cô ta bại trận, lại nhổ một ngụm nước miếng với cô ta. Chuyện lần trước bà còn chưa tìm cô ta tính sổ, cô ta cho rằng bản thân mình là ai.

Đánh bại Liễu Chiêu Đệ, Bà nội Nguyễn trở lại bên cạnh Nguyễn Kiều Kiều. Đi ngang qua Nguyễn Thỉ, bà chỉ chỉ về phía sân sau. Nguyễn Thỉ cũng tự giác đi qua đó quỳ xuống. Ở trong chuyện này, mấy anh em đều không có chút dị nghị nào, bọn họ đều rất áy náy. Dẫn em gái ra bên ngoài chơi lại khiến em gái bị thương.

Bà nội Nguyễn trở về bên cạnh Nguyễn Kiều Kiều liền giống như đổi một khuôn mặt khác, lập tức trở nên vô cùng ôn nhu, bế cô bé từ trên ghế lên, dỗ dành tâm can bảo bối một hồi, lúc này mới phân phó Nguyễn Kiến Quốc: "Con đi làm sạch gà này, một con phơi khô, một con buổi tối hầm cho Kiều Kiều bồi bổ thân thể. Kiều Kiều của chúng ta phải chịu khổ rồi, thật là đáng thương."

"..." Nguyễn Kiều Kiều, cô không đáng thương, thật sự không đáng thương đâu, chỉ là có chút 囧 囧.

Nhưng mà cũng từ sau chuyện này, Nguyễn Kiều Kiều lại một lần nữa được đổi mới trình độ được cưng chiều của nguyên chủ trong cái nhà này. Thật đúng là đặt ở trên đầu quả tim mà nuông chiều nha! Cô chiếm thân thể của nguyên chủ, nhận được nhiều yêu thương như vậy, tương lai muốn báo đáp bọn họ càng nhiều, nhất định phải bảo vệ bọn họ bình an.

Nguyễn Kiều Kiều âm thầm ở trong lòng khích lệ mình một phen, quay đầu nhìn các anh trai còn đang quỳ gối ở trên sân, vừa định cầu xin thì thấy Nguyễn Kiệt lắc đầu với mình, ý bảo cô không cần mở miệng.

Hôm nay bọn họ không quỳ trận này, áy náy trong lòng vĩnh viễn sẽ không tiêu trừ. Em gái là do bọn họ dẫn ra ngoài, hơn nữa lại còn là dẫn đến loại địa phương như sau núi. Phạt như vậy là bọn họ cam tâm tình nguyện.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp