Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 10: Ngón Tay Vàng (2)


1 tháng

trướctiếp

Đây - đây là chim cút có phải không?

Lại còn có nhiều như vậy? Đếm sương sương thôi cũng có ít nhất hai mươi con, con nào con nấy đều vô cùng béo mập!

Toàn bộ đều ngã ở trên đất vùng vẫy cánh giống như là bị uống say vậy, như thế nào cũng không bay lên được, chỉ có thể ở trên mặt đất quay tròn.

Sau khi kinh ngạc qua đi, mọi người động tác nhanh hơn cả suy nghĩ, không hẹn mà cùng đứng lên, nhào qua chỗ chim cút, ngã trái ngã phải đè lên nhau thành một đống.

Cuối cùng một con chim cút cũng không chạy thoát, tất cả đều bị bắt được.

Tất cả đều cười tươi như hoa.

Lúc bọn họ nhào đến bắt chim cút, Nguyễn Kiều Kiều bị Nguyễn Kiệt ôm vào trong ngực bảo vệ, không bị đụng vào, đương nhiên cũng không bắt được chim cút. Nhưng năm anh trai khác, bao gồm cả nhóc mập đều bắt được ít nhất một con, Nguyễn Vĩ còn tóm được hai con.

Nguyễn Kiều Kiều nhìn bọn họ cầm theo chim cút cười sảng khoái, giơ ra khoe lẫn nhau, đầu óc đều ngơ ngác vẫn còn đang ở trong trạng thái khiếp sợ.

Cô vừa định ăn chim cút, chim cút liền từ trên trời rơi xuống? Trùng hợp vậy sao?

Vậy nếu cô muốn thứ khác thì sao? Chẳng hạn như gà rừng gì đó, tốt nhất là hai con thì có thể chứ?

Thật không cần phải nói. Thật sự là có thể này!

Lần này cô vừa tưởng tượng xong, cách đó không xa liền có hai con gà rừng với bộ cánh diễm lệ bùm bùm lao tới. Hơn nữa còn là vòng qua mọi người vọt vào bên chân cô, mỗi bên một con đụng trúng đầu gối của cô.

Con gà rừng mấy cân cứ như vậy bị đâm ngất ở đầu gối cô?

"Đây là..."

"Ông trời ơi..."

"Kiều Kiều!" Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Kiệt là ôm Nguyễn Kiều Kiều lên, nôn nóng kéo ống quần cô bé. Nhìn thấy đầu gối trắng nõn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng đỏ bừng lên thì cực kỳ đau lòng.

Mấy anh em khác cũng đều xông tới, trong ánh mắt đều mang theo đau lòng và hối hận. Lúc nãy bọn họ đều rất vui vẻ và ngạc nhiên, nên không kịp bảo vệ em gái.

Lần này Nguyễn Kiều Kiều hoàn toàn bị sốc luôn rồi, không dám tưởng tượng lại xảy ra chuyện trùng hợp như vậy.

Cô ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía, lần này cái gì cũng không dám suy nghĩ, bằng không nghĩ đến trâu, trâu trực tiếp húc lên người cô vậy chẳng phải cô sẽ bị nát thành bánh nhân thịt?

Hiện tại Nguyễn Kiệt cái gì cũng không lo được, chỉ nhớ em gái bị thương ở trong tay mình, đau lòng muốn chết, bế cô bé chạy về nhà. Mấy anh em khác cũng chạy theo sau, chỉ là Nguyễn Thỉ đi được một nửa thì nhớ tới cái gì đó, xoay người lại trở về.

Đi đến trước mặt Ngũ Y Đình, mà Ngũ Y Đình đang xách trong tay một con gà rừng, một con khác thì nằm trên mặt đất.

"Đưa đây." Cậu duỗi tay về phía Ngũ Y Đình.

Ngũ Y Đình đem tay giấu ra sau lưng, không muốn đưa, nhỏ giọng biện giải: "Đây là em nhặt được trước."

"Cái rắm ấy! Đây là em gái tao bắt được! Con bé dùng đầu gối để bắt đấy. Đầu gối con bé bị thâm tím luôn rồi, nhóc không thấy à!" Nguyễn Thỉ cả giận nói, quay đầu nhìn về phía những người khác, hỏi: "Mấy người vừa rồi cũng thấy được có phải không? Hai con gà rừng này đâm vào đầu gối em gái tôi đúng không? Chân con bé bị đâm thành ra như vậy, mấy người còn không biết xấu hổ cướp gà của nó à?"

Vốn dĩ những người khác cũng không muốn chiếm hai con gà này cho riêng mình, thấy vậy đều lắc đầu, còn có người khuyên Ngũ Y Đình đem con gà đưa cho Nguyễn Thỉ.

Ngũ Y Đình vẫn không muốn đưa ra, cô bé đã lâu không được ăn thịt rồi. Nếu mang con gà này về, thím thấy được thì thế nào cũng sẽ để cô bé ăn một chút. Cho dù không cho ăn thì trong lúc nấu nướng cô bé cũng có thể ăn vụng được một ít.

Nguyễn Thỉ cũng mặc kệ cô bé nghĩ gì, thấy Ngũ Y Đình không chịu đưa thì túm lấy cổ tay cô bé cướp lại.

"Gà này là do chân em gái tôi bị thương đổi lấy, sẽ không chia cho mấy người. Chim cút thì mấy người tự chia đi."

Bởi vì Nguyễn Kiều Kiều bị thương, anh em nhà họ Nguyễn làm gì còn tâm tình quan tâm đến chim cút chim kít gì đó, ném hết trên mặt đất, có đến bảy tám con kia đấy.

Hiện tại chia đều hết cho bọn họ, mỗi người lại có thể thêm được một con, nên càng không có thêm bất kỳ ý kiến gì.

Nguyễn Thỉ cũng không sợ bọn họ có ý kiến. Gà này vốn dĩ đâm trúng đùi em gái cậu, cậu yên tâm thoải mái mà cầm đi. Hai tay xách theo hai con gà đuổi theo các anh em phía trước.

Nhưng Ngũ Y Đình lại tức giận đến mức bật khóc, nhưng cũng không có ai giúp cô bé nói chuyện. Tất cả đều nói cô bé không nên như thế, vốn dĩ hai con gà kia cũng không phải thuộc về cô bé. Ngũ Y Đình tức tới mức xách theo rổ chạy mất, tất nhiên không quên cầm theo chim cút của mình.

Ở bên kia Nguyễn Kiệt ôm lấy Nguyễn Kiều Kiều chạy về nhà, khí thế giống như có chuyện lớn xảy ra, đằng sau còn có mấy anh em đi theo. Nguyễn Kiến Quốc đang ở trong ruộng xới đất nhìn thấy, sợ đến mức ném cái quốc chạy về.

"Làm sao vậy? Làm sao vậy, có chuyện gì?" Đoạt lại Nguyễn Kiều Kiều từ trong tay con trai, ông gấp tới nỗi đôi mắt bị đỏ hoe.

"Ba, ba mau đưa em gái đi gặp bác sĩ. Chân của em gái có khả năng bị gãy rồi." Nguyễn Kiệt áy náy vô cùng, cậu nhóc choai choai bật khóc nức nở.

Nguyễn Kiến Quốc nghe vậy, thiếu chút nữa thở không ra hơi, bàn tay đặt ở đầu gối Nguyễn Kiều Kiều cũng run lên.

"Sao lại thế này?" Ông gầm nhẹ với Nguyễn Kiệt.

"Em gái bị gà rừng đụng vào."

"Đúng ạ, hai con gà rừng cực kỳ béo."

"Gà rừng rất to, em gái bị đụng ngã, cả nửa ngày mà vẫn không đứng dậy được, chắc chắn là bị gãy chân rồi."

Mấy anh em mồm năm miệng mười trả lời, khuếch đại chân tướng sự việc. Trên mặt mỗi người đều mang theo áy náy, áy náy vì bản thân không bảo vệ được em gái.

Nguyễn Kiến Quốc nghe thấy, đầu óc như muốn nổ tung, cũng không muốn nghe tiếp. Ông ôm Nguyễn Kiều Kiều, định chạy lên trấn trên, lại bị Nguyễn Kiều Kiều gọi lại.

"Ba, Kiều Kiều không có việc gì. Chân con không bị gãy." Nguyễn Kiều Kiều đơ đơ ra mà trả lời. Cô đâu có yếu ớt như thế, chỉ bị gà đâm một cái lại bị gãy chân. Cô không phải búp bê sứ đâu.

Tuy rằng hiện tại cũng rất đau nhưng còn lâu mới đến mức gãy chân, nhiều lắm là bị thương thôi.

Nguyễn Kiến Quốc chần chờ dừng bước chân lại.

Nguyễn Kiều Kiều lại chọc chọc đầu gối của mình, tỏ vẻ không có gãy. Nhưng không nghĩ tới vừa chọc một cái lại đau tới mức xuýt xoa.

Gà rừng tuy chỉ nặng khoảng mười cân, đè ở trên đùi cô cũng không có vấn đề gì. Vấn đề nằm ở chỗ, chúng nó chạy lấy đà sau đó đâm vào chân cô, cho nên cú đâm cũng nặng hơn vô số lần.

Nhưng cho dù có như vậy cũng không đến mức gãy chân được mà!

Nguyễn Kiến Quốc vẫn có chút không tin, ông luôn đặt con gái ở đầu quả tim yêu thương. Đặc biệt là sau khi vợ ông, Thư Khiết tới phía Bắc thi đại học, nhận lại người thân, ông lại càng bảo vệ con gái giống như là tròng mắt của mình vậy, chỉ sợ xảy ra một chút ngoài ý muốn.

Lần trước con bé bị bệnh nặng, ông cảm thấy bản thân thiếu chút nữa điên mất rồi, nên với vị kia nhà em trai thứ hai, hiện tại ông vẫn còn rất oán hận.

"Ba, Kiều Kiều thật sự không có việc gì. Ba ôm con trở về bôi thuốc là được rồi."

Nguyễn Kiến Quốc nhìn cô bé một lúc, cuối cùng vẫn nghe lời con gái. Nhưng trong lòng lại nghĩ trước cứ về nhà xem thử, nếu bị nặng xíu xiu nào thì sẽ cầm tiền đi lên trấn trên.

Thời điểm ra ngoài vẫn còn rất tốt, khi về lại bị ôm về, biểu tình trên mặt mỗi người lại còn trầm trọng như vậy. Bà nội Nguyễn đang nói chuyện bên hàng xóm, trong đầu còn đang nghĩ trong nhà còn thứ gì tốt để bồi bổ cho cháu gái mình, nhìn thấy tình cảnh này thì thiếu chút nữa bị dọa ngất đi.

"Bác làm sao vậy?" Bà nội Nguyễn hỏi, con dâu nhà họ Triệu đang ở bên cạnh nói chuyện với bà, thấy bước chân bà không vững thì vội vàng đỡ lấy bà.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp