Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 106


1 tháng

trướctiếp

"Thím." Nguyễn Kiều Kiều vẫn che miệng nhỏ nhắn, hô một tiếng.

"Chuyện này là sao? Miệng có đau không? Có phải cùng mấy anh trai đi ăn quả dại bên ngoài, không rửa không?" Đỗ Thanh hồ nghi nhìn Nguyễn Kiều Kiều, tiến lên ôm cô bé vào trong ngực: "Mau buông ra, cho thím xem một chút, nơi này của thím có một ống thuốc mỡ, đối với khóe miệng bị rách rất hữu dụng."

"..." Nguyễn Kiều Kiều.

Khóc không ra nước mắt, vấn đề cô bé không phải rách khóe miệng, cô bé trực tiếp mất cả cái răng đó!

Bà nội Nguyễn thấy vậy, cũng không giải thích, mà tiếp tục nói chuyện với Từ Mỹ.

Nguyễn Kiều Kiều đỡ vài lần, cuối cùng không ngăn trở được, vẫn bị Đỗ Thanh nhìn thấy.

Đỗ Thanh nhíu mày nhìn răng của cô bé, cô ấy có hai đứa con trai, tất nhiên biết thay răng là bộ dáng gì, cũng không phải đứt từ giữa như bây giờ, huống chi trước miệng cô bé nhìn kỹ có hơi xanh tím, nhất định là dập.

"Sao lại không cẩn thận như vậy." Đỗ Thanh thật sự đau lòng.

Bà nội Nguyễn bên kia lúc này mới bắt đầu giải thích, nói chuyện xảy ra hôm qua nói ngắn gọn cho cô ấy.

"Lưu Mai này thật sự là..." Đỗ Thanh vừa nghe đã tức giận, trước mặt Nguyễn Kiều Kiều cũng không dễ mắng khó nghe, cuối cùng cứng rắn nghẹn thành một câu: "Đáng đời nhà cô ta bị sói vào! Con thấy cô ta thiếu đại đức, ông trời mới đến tự mình thu thập cô ta."

"Cũng không phải là vậy à, con sói kia mỗi lần đến, đều chỉ vào cửa nhà cô ta, còn không phải chuyên môn thu thập cô ta à." Từ Mỹ nghe được cũng phụ họa một câu.

Bà nội Nguyễn biết nguyên nhân trong đó, nhưng không nói.

Lúc này cô mới nhớ tới Hứa Tư đi cùng, quay đầu đi tìm, phát hiện cậu đang dừng ở trước một quầy, ngửa đầu, nghiêm túc nhìn mấy bộ quần áo.

"Tiểu Tư coi trọng thứ gì, nói với bà nội, bà nội mua cho cháu." Bà nội Nguyễn đi tới, theo tầm mắt cậu nhìn về phía mấy bộ quần áo kia, bên trong có bộ đồ cậu trai nhỏ với quần đùi ngắn, cũng có váy của con gái.

Nhưng góc độ này của bà, cũng nhìn không ra cậu nhìn cái gì.

Nhân viên cửa hàng đứng trước quầy vốn đang nói chuyện phiếm với người bên ngoài, không để ý đến cậu bé xinh đẹp kỳ cục trước mặt, thấy Bà nội Nguyễn đi tới, lúc này mới vội vàng đứng lên.

"Thím, thím muốn gì?"

"Tiểu Tư?" Bà nội Nguyễn nhìn Hứa Tự.

"Thứ này, đều muốn!" Hứa Tư chỉ vào chiếc váy kia nói, tổng cộng có năm bộ.

"Ha hả? Tất cả đều muốn à?" Nhân viên bán hàng đã rất ngạc nhiên. Cô ta vừa mới nghĩ cậu bé sao lại xinh đẹp như vậy, thì ra là một cô bé, chỉ là sao lại mặc quần đùi ngắn của bé trai? Trên đầu cũng cắt giống như một bé trai, còn một lần năm bộ, vậy cũng đủ rộng rãi.

Phải biết rằng hiện tại người mua quần áo may sẵn vẫn không nhiều lắm, nhất là người nông thôn, một xu cũng hận không thể bẻ thành hai phần để tiêu, rất ít người nỡ mua quần áo may sẵn, đại đa số vẫn là tự mình mua vải tự làm, nếu mình không làm, cũng có thể mời thợ may làm, dù sao so với mua quần áo may sẵn cũng có lợi hơn không ít.

Nhân viên cửa hàng cảm thấy đây là một khách hàng lớn, nhất thời cười híp mắt, thái độ nhiệt tình: "Muốn không? Kích thước nào?"

"Tiểu Tư, cháu muốn váy như vậy sao?" Bà nội Nguyễn kéo cậu một cái, vẻ mặt cũng là kinh ngạc, bà còn tưởng rằng cậu muốn mau quần áo cho mình.

"Kiều Kiều mặc!" Hứa Tư nghiêm túc trả lời.

Tuổi còn nhỏ, lại không thích cười, nói chuyện vĩnh viễn nghiêm trang, bộ dáng nhỏ bé kia thật sự là... Đáng yêu vô cùng.

"..." Bà nội Nguyễn không biết có từ dễ thương, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này làm cho người ta thật sự dở khóc dở cười.

Bà cũng biết, đứa nhỏ này tâm nhãn rất nhiều, nhất là đối với Nguyễn Kiều Kiều, hận không thể đưa tất cả thứ tốt cho cô, nhưng: "Tiểu Tư à, Kiều Kiều không cần nhiều như vậy, hai bộ là đủ rồi."

Bà nội Nguyễn cũng yêu thương Nguyễn Kiều Kiều, nhưng hiện tại trong nhà chính là lúc dùng tiền, những thứ cất giấu của bà hiện tại cũng không có cách nào lấy ra, chỉ là tiết kiệm lại dùng.

"Có tiền! Mua tất cả!" Hứa Tư rất cố chấp, nhưng nói xong, lại chần chờ, nhíu mày nhìn nhân viên bán hàng kia: "Bao nhiêu?"

"Cái gì bao nhiêu?" Nhân viên cửa hàng trong một thời gian ngắn không phản ứng lại.

"Bao nhiêu tiền." Hứa Tư.

"Thứ này à, năm đồng một bộ, năm bộ hai mươi lăm." Nhân viên bán hàng có hơi chần chừ.

Bản thân cô ấy cũng có con gái, cái váy này đẹp, chỉ là một bộ năm đồng, không sai biệt lắm năm cân thịt, các cô ấy cũng luyến tiếc mua, chứ đừng nói là một lần lấy năm bộ, thế này so với các cô ấy một tháng còn nhiều hơn.

Hứa Tư đối với khái niệm tiền bạc vẫn có chút ngốc.

Nghĩ đến tiền mình dùng con mồi đổi lấy, nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, đủ rồi!

"Mua toàn bộ!" Bàn tay nhỏ bé của cậu vung lên, có chút khí phách.

Bà nội Nguyễn bên cạnh cả kinh hít một hơi: "Tiểu Tư à...".

"Bà nội, có tiền! Đủ rồi!" Cậu quay đầu nhìn Bà nội Nguyễn: "Tiết kiệm, Kiều Kiều, hơn một trăm."

"Cháu trả tiền? Bà nội Nguyễn lại kinh hãi một lát.

Hứa Tư gật đầu.

"Vậy cũng không thể mua nhiều như vậy được!" Bà nội Nguyễn cười nói: "Tiền cháu phải tiết kiệm thật tốt, tương lai có chuyện gì cũng phải chuẩn bị, bộ váy này, bà nội mua cho Kiều Kiều, không cần tiền của cháu..."

"Không! Mua cho Kiều Kiều!" Hứa Tư nóng nảy, ngữ khí cũng tăng thêm: "Tiền, đổi lại!"

Tiền không có cậu có thể kiếm thêm, nhưng váy đẹp này phải là cậu mua!

Cậu biết tiền mình không nhiều lắm, đổi con mồi cũng không đủ nhiều, nhưng không có quan hệ, ngày mai cậu sẽ vào núi, có thể mang theo càng nhiều con mồi đi ra.

"Cháu đứa nhỏ này thật sự là..." Bà nội Nguyễn thật sự không biết nói cái gì, bà phát hiện đứa nhỏ này nghiêm túc lên, thật sự là không có cách nào nói rõ, tỷ như không cho cậu vào núi trước săn con mồi, cậu luôn có thể lén lút đi vào, làm cho bọn họ khó lòng phòng bị!

Cũng may lần trước sau khi cậu bị thương, cũng không còn bị thương nữa, thậm chí tiến vào núi trước một chuyến, ngay cả góc quần áo cậu cũng sẽ không làm bẩn.

Có đôi khi bà cũng hoài nghi, lần đó không phải là cậu cố ý chứ? Để thoát khỏi ngôi nhà đó?

"Anh Tư?" Nguyễn Kiều Kiều bên kia bị Từ Mỹ nhét một miếng bánh quy nhỏ, bị Đỗ Thanh dắt đi tới, tò mò nhìn cậu và Bà nội Nguyễn.

"Làm gì vậy? Xa xa đã nghe được mọi người ở chỗ này nói cái gì váy, là muốn mua cho Kiều Kiều sao? Con cảm thấy bộ màu hồng kia cũng không tệ lắm, Kiều Kiều mặc vào khẳng định sẽ đẹp." Bộ váy kia Đỗ Thanh kỳ thật cũng đã sớm được coi trọng, chỉ là gần đây cô ấy muốn tiết kiệm chút tiền, nhìn thấy Nguyễn Kiến Quốc dọn ra ngoài, cô ấy cũng sớm muốn xây nhà, dù sao cũng đã chia nhà, còn ở cùng một chỗ như thế, sau này mâu thuẫn chỉ biết càng ngày càng nhiều, hơn nữa đứa nhỏ cũng đã lớn lên, cần không gian riêng.

"Đứa nhỏ này muốn toàn bộ mua cho Kiều Kiều! Bà nội Nguyễn cười khổ nói.

"Ah! Mua nhiều như vậy để làm gì, đắt tiền như vậy, một hoặc hai bộ là đủ." Đỗ Thanh nói.

"Cũng không phải vậy à, mẹ cũng nghĩ như vậy, nhưng đứa nhỏ này..."

"Đẹp mắt." Hứa Tư đi tới, nắm lấy Nguyễn Kiều Kiều, chỉ vào mấy bộ váy kia, ánh mắt sáng lấp lánh nói: "Mua toàn bộ, có tiền."

"Nhiều lắm, mua hai bộ là đủ rồi." Bản thân Nguyễn Kiều Kiều không có tiền, ngoại trừ thỉnh thoảng lấy chút thịt để cải thiện cuộc sống cho người nhà, cũng không làm chuyện gì khác, cũng không muốn phô trương lãng phí như vậy, hơn nữa cô bé nghe ra, nhân vật phản diện nhỏ muốn tự mình mua cho cô bé.

Nhưng bất kể ai mua, cô bé cảm thấy không tốt cho lắm.

Nhưng Hứa Tư cũng rất kiên trì, nhất định phải mua toàn bộ năm bộ váy đang treo kia.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp