Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 105


1 tháng

trướctiếp

Mấy cậu nhóc Nhà họ Nguyễn đều đi học, sáng sớm bà nội Nguyễn đã đến đầu thôn thu dọn nhà lầu, trong nhà chỉ còn lại Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư.

Nguyễn Kiều Kiều tự nhận là không kéo được Lưu Mai, nên vừa cau mày nghe cô ta gào thét, vừa ăn bữa sáng của mình, ăn no, thì ôm sói Thịt Thịt kéo Hứa Chân từ cửa sau đi ra ngoài, đi đường nhỏ đến đầu thôn, tùy ý cô ta tiếp tục gào thét.

Tòa nhà đã xây xong, trước sau còn vây quanh sân, diện tích rất lớn, là căn nhà khí phái đầu tiên trong đội, mỗi ngày đều có người tới xem, Bà nội Nguyễn đang nói chuyện với người khác, thấy Nguyễn Kiều Kiều tới, vội vàng nghênh đón.

"Bà nội, thím bên cạnh ngồi trước cửa nhà chúng ta khóc, muốn chúng ta bồi thường cho thím ấy." Nguyễn Kiều Kiều buông Thịt Thịt xuống, để cho nó tự mình làm quen với hoàn cảnh, đồng thời nói chuyện trong nhà cho Bà nội Nguyễn biết.

Bà nội Nguyễn cười nhạo một tiếng, tức giận nói: "Đừng để ý tới cô ta, cô ta chính là một bà điên!"

Nói xong, đã cười dẫn Nguyễn Kiều Kiều đi trước mặt mấy người vừa rồi, đều là trong thôn cùng Bà nội Nguyễn hay nói chuyện, biết bà thích nhất thứ gì, tất nhiên là bắt được Nguyễn Kiều Kiều lại một trận khen, khen đến mức Nguyễn Kiều Kiều cũng có hơi ngượng ngùng, Bà nội Nguyễn lại cười đến không khép miệng lại được.

Đợi đến khi tiễn mấy người này đi, Bà nội Nguyễn nhìn bầu trời bên ngoài, đoán chừng sắp tới thời gian, ở cầu thang gọi Nguyễn Kiến Quốc đang nói với thợ mộc: "Kiến Quốc, thời gian không còn sớm, nên tới trấn."

Hôm qua đã nói rồi, hôm nay sẽ đi thị trấn và thành phố mua một số đồ nội thất.

"À, con sẽ tới đây." Nguyễn Kiến Quốc đáp một tiếng, lại nói hai câu với thợ mộc, lúc này mới từ trên lầu đi xuống.

"Ngoan Bảo à, nào, chúng ta cùng đi trấn dạo một chút, mua cho chúng ta một ít thứ tốt." Nguyễn Kiến Quốc nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều, ôm lấy cô bé nói.

"Hôm nay đi sao?" Nguyễn Kiều Kiều nhăn nhúm khuôn mặt nhỏ nhắn, bàn tay nhỏ bé còn bịt trước cái miệng nhỏ nhắn, lần trước sau khi đi dạo phố trong trấn, cô bé cũng thích đi lên trấn, cũng thích đi dạo phố mua đồ, nhưng bây giờ cô bé không quá muốn đi, cô bé nghiến răng! Đi ra ngoài cho người ta thấy mất mặt thế nào?

Vừa nhìn biểu tình nhỏ bé này của Nguyễn Kiều Kiều, Bà nội Nguyễn đã biết cô bé đang suy nghĩ cái gì, cười ôm cô bé lại, bảo Nguyễn Kiến Quốc đi lái xe ba bánh, đứng ở trước nhà nhẹ giọng dỗ dành cô bé: "Sao còn không qua được chuyện kia chứ? Không phải nói rồi, Kiều Kiều chúng ta mặc kệ như thế nào cũng là đẹp nhất, bằng không cháu hỏi Tiểu Tư là được rồi, Tiểu Tư cháu nói có đúng hay không??"

Hứa Tư lập tức đáp lại, biểu tình nhỏ nghiêm túc vô cùng: "Đúng!" Còn dùng sức gật đầu, sợ Nguyễn Kiều Kiều nhìn không thấy.

"..." Nguyễn Kiều Kiều.

Một là sủng cháu cuồng ma, một người là cuồng ma cố chấp, đợi lát nữa lại xuất hiện một sủng con gái cuồng ma, cô bé tin có mà là quỷ à!

Chẳng qua, cô bé cũng không phải là con mèo giả tạo gì, tất cả mọi người cố gắng dỗ dành cô bé như vậy, nếu còn nũng nịu thì không tốt, nên gật đầu một cái.

"Như vậy là đúng rồi, mùa hè đến rồi, chúng ta đi mua thêm mấy bộ váy, mặc đẹp tươi sáng, đợi đến tháng chín đi học, cháu chính là tiểu tiên nữ xinh đẹp nhất trường học!"

Nghĩ đến cảnh tượng này, Bà nội Nguyễn có hơi không chịu nổi, khẩn cấp ôm Nguyễn Kiều Kiều lên xe ba bánh.

Ghế sau của xe ba bánh đặt một ghế đẩu, được đặc biệt lắp vào.

Bà nội Nguyễn ngồi lên, lại kéo Nguyễn Kiều Kiều vào trong ngực, Hứa Tư bên cạnh tự mình bò vào, tự giác ngồi ở bên cạnh hai người, Thịt Thịt ở dưới bánh xe xe ba bánh điên cuồng vẫy đuôi nhỏ, hí xuy hí xảo giơ chân ngắn, cũng muốn đi lên, nhưng bị Hứa Tư trừng mắt, lập tức cúi đầu lui về phía sau.

"..." Nguyễn Kiều Kiều.

Nhìn Thịt Thịt, lại nhìn nhân vật phản diện nhỏ đang mở to mắt vô tội nhìn lại mình, yên lặng nuốt lời nói đến miệng.

Tuy rằng đồng ý đi theo lên trấn, nhưng Nguyễn Kiều Kiều ở trên xe nghĩ, mình đến trấn sẽ mím môi không nói lời nào, như vậy sẽ không có người nhìn thấy hàm răng cô bé.

Đến thị trấn, điểm dừng chân đầu tiên là đi đến cung tiêu xã tìm Đỗ Thanh.

Đỗ Thanh cũng đã sớm chờ, vừa nhìn thấy mấy người tiến vào, lập tức nở nụ cười.

Nguyễn Kiến Quốc trước tiên phải đi thị trường vật liệu xây dựng xem vật liệu, để đám người Bà nội Nguyễn hiện tại ở cung tiêu xã xem đồ.

"Mẹ, đồ mẹ bảo con giữ lại, tất cả đều ở đây, mẹ đến xem có hợp tâm ý hay không." Làm việc ở cung tiêu xã rất tốt, mỗi lần Bà nội Nguyễn có muốn thứ gì, đều để Đỗ Thanh lưu lại đồ tốt, để tránh hết hàng.

Bà nội Nguyễn bảo Đỗ Thanh để lại là những thứ chuẩn bị bày đến nơi ở mới.

Bà nội Nguyễn đi qua xem, để Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư tự mình ở trong cửa hàng chơi trước, Hứa Tư không phải là lần đầu tiên vào thị trấn, nhưng tuyệt đối là lần đầu tiên vào cung tiêu xã, hàng hóa hoa cả mắt làm cậu bị loạn.

Hơn nữa váy hoa và những đồ trang sức treo trên vách tường, ở trong mắt cậu quả thực đẹp không chịu nổi.

Lần đầu tiên cậu biết, thì ra thế giới này không chỉ có kẹo ngọt và các loại trái cây ngon, có thể cho Nguyễn Kiều Kiều ăn, còn có nhiều thứ khác như vậy, mà mấy thứ này cậu không thứ nào không muốn mua cho Nguyễn Kiều Kiều.

Cậu kéo Nguyễn Kiều Kiều hỏi: "Tiền tiết kiệm, bao nhiêu?"

Cậu nói chuyện luôn đơn giản, cũng may Nguyễn Kiều Kiều ở chung với cậu mấy tháng, cơ bản đã có thể hiểu được ý tứ của cậu, trả lời: "Có hơn một trăm đồng rồi." Nhìn cung tiêu xã rực rỡ sắc màu, cũng nhỏ giọng hỏi cậu: "Anh Tư muốn mua đồ sao? Kiều Kiều không mang tiền đi, nhưng có thể bà nội mua cho anh."

Hứa Tư nặng nề gật đầu.

Cậu muốn mua, cậu muốn mau tất cả!

Hứa Tư bắt đầu trịnh trọng chọn mua, Nguyễn Kiều Kiều buồn cười nhìn một hồi, thì đi đến chỗ Bà nội Nguyễn, xem đồ bà để Đỗ Thanh để lại, cơ bản là một ít đồ trang trí và đồ dùng hàng ngày trong nhà cần.

"Ai nha, Kiều Kiều sao lại không chào thím, thím không vui." Đỗ Thanh nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều, cười nói, kỳ thật gọi hay không không sao cả, chỉ là muốn chọc đùa Nguyễn Kiều Kiều.

Nguyễn Kiều Kiều mím cái miệng nhỏ nhắn.

Cô bước vào cố ý không chào, không muốn để cho cô ấy phát hiện ra răng cửa của mình! Thật mất mặt con mèo.

Bà nội Nguyễn không nói gì, nhưng ở một bên nở nụ cười.

Một nhân viên bán hàng đi làm cùng Đỗ Thanh cũng cười nói: "Đỗ Thanh, đây chính là Kiều Kiều bé nhỏ mà cô thường nhắc tới sao? Trông thật đẹp, thím à, thím thật tuyệt vời, sao nuôi ra đứa nhỏ xinh đẹp như vậy chứ? Cậu bé đằng kia cũng vậy, là cháu trai của ngài? Vừa vào đã đẹp lác mắt cháu."

Toàn bộ cung tiêu xã có sáu bảy nhân viên cửa hàng, mỗi nhân viên quản lý một quầy, nhân viên cửa hàng này trên trấn, tên là Từ Mỹ, là nhờ quan hệ nhà chồng vào nơi này, ánh mắt nhìn người luôn chuẩn.

Trước không nói Đỗ Thanh, Bà nội Nguyễn cô ấy cũng biết, mỗi lần đến đều mua một đống đồ đạc, còn nỡ để Đỗ Thanh mang đồ tốt trở về, hiện tại người đều quỷ tinh, mặc kệ có thể leo lên quan hệ gì hay không, tóm lại tạo quan hệ tốt sẽ không sai.

Bà nội Nguyễn là không thích được khen mình, nhưng thích người khác khen Nguyễn Kiều Kiều.

Nghe vậy cười đến không khép miệng lại được, khiêm tốn nói: "Đẹp cái gì, chỉ là tùy tiện nuôi dưỡng." Quay đầu dặn dò Nguyễn Kiều Kiều: "Kiều Kiều, mau chào người."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp