Hắn thậm chí đã định tha thứ cho Cố Ung.
Cố Ung thấy thái độ của Phạm Liệt mềm mỏng, vội vàng nói: "Ngươi có thể vận hành linh lực một lần nữa cho ta xem không?"
Đây không phải chuyện gì to tát, Phạm Liệt kiêu ngạo đồng ý.
Cố Ung lại được đà lấn tới: "Chờ đã, ta đặt một viên lưu ảnh thạch."
Phạm Liệt: "..."
Cố Ung: "Nào nào bằng hữu! Ngươi chính là Trúc Cơ đại viên mãn! Phát huy trạng thái tốt nhất của ngươi đi! Cố lên! cố gắng nào!"
Phạm Liệt: "......"
Kiếm tu quả nhiên không phải thứ tốt lành gì!!
Cố Ung "hành hạ" Phạm Liệt mấy ngày, cuối cùng cũng thu thập đủ chứng cứ, nhanh chóng mang theo lưu ảnh thạch trở về Phá Nguyệt Kiếm Tông.
Các sư huynh sư tỷ xem xong đều im lặng.
Lưu ảnh thạch ghi lại đầy đủ toàn bộ quá trình phẫu thuật của Phạm Liệt, bao gồm cả trạng thái của hắn sau khi vết thương lành, có thể nói, Phạm Liệt sau khi phẫu thuật xong căn bản không giống như người từng bị thương.
Cố Ung điên cuồng cổ vũ: "Ta đã tận mắt thấy Dao Chu sư điệt phẫu thuật! Nàng dùng linh lực trực tiếp khâu lại linh mạch cho tên tiểu tử Phạm Liệt kia! Cực kỳ khéo léo, cho dù các ngươi không tin lời ta và Thẩm sư huynh nhưng lưu ảnh thạch tuyệt đốì không thể làm giả được!"
Một sư huynh thở dài: "Chúng ta không phải không tin ngươi và Túy An, chỉ là..."
Hầu hết bọn họ có thể nói là nhìn Thẩm Túy An lớn lên, hiểu rất rõ con người hắn, vì vậy bọn họ không hề nghi ngờ lời Thẩm Túy An, chỉ là mười sáu năm qua bọn họ không biết đã thất vọng bao nhiêu lần, giờ đây đã mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, không dám tin nữa.
"A Ung, vị cô nương này đúng là có bản lĩnh ngoài sức tưởng tượng, chẳng qua vết thương của chúng ta khác với những vết thương mà nàng xử lý, vết thương của chúng ta dính ma khí, thứ này như xương bám thịt, một khi dính vào căn bản không thể loại bỏ, bấy lâu nay chỉ có thể dựa vào Tịnh Ma Đan để miễn cưỡng áp chế."
"Nếu như ngươi nói, nàng trực tiếp tiếp xúc với linh mạch để chữa trị, lỡ như nàng vô tình nhiễm phải ma khí thì sao? Quá nguy hiểm, ta thà cả đời không chữa khỏi cũng không muốn làm hại một người vô tội."
Cố Ung không nói nên lời.
Sư huynh chính là người như vậy, lúc trước hắn rõ ràng không bị thương, chỉ vì bảo vệ một trấn phàm nhân mới bị ma tu ám toán, bị thương nặng, mặc dù bấy lâu nay hắn vẫn luôn chịu đựng đau đớn nhưng chưa từng oán trách bất kỳ ai.
Nhưng càng như vậy, Cố Ung càng thấy khó chịu, sư huynh tốt như vậy, tại sao lại phải chịu nhiều đau khổ.
Ngay lúc này, trong đám người truyền đến một giọng nữ khàn khàn: "Ta muốn thử."
Cố Ung đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy một thân y phục trắng tinh lọt vào tầm mắt.
Đây là một nữ tử.
Dung mạo lạnh lùng kiều diễm, cho dù sắc mặt tái nhợt, bệnh tật đầy mặt cũng không làm tổn hại đến vẻ đẹp của nàng, chỉ thêm vài phần thanh lãnh.
Thấy nàng xuất hiện, mọi người có mặt đều lộ ra vẻ áy náy.
Nàng ta tên là Yến Phi, năm xưa cũng là tu sĩ lừng danh thiên hạ, bốn mươi năm trước, khi tông môn đại tỉ đã áp đảo các đệ tử tinh anh của các môn phái giành chức quán quân, nhất thời nổi danh khắp nơi, người cầu hôn gần như đã đạp bằng ngưỡng cửa của Phá Nguyệt Kiếm Tông.
Sau đó, nàng ta Nguyên Anh sơ thành, gả cho con trai của chưởng môn Thương Huyền Kiếm Tông, cũng là môn đăng hộ đối, một đôi trời sinh.
Nhưng khi ma tu xâm phạm, Thương Huyền Kiếm Tông chủ trương rút lui, Phá Nguyệt Kiếm Tông lại chủ trương chiến đấu, Yến Phi lựa chọn sư môn, quyết liệt đoạn tuyệt với trượng phu, dứt khoát bước lên chiến trường.
Cuối cùng nàng ta một mình đối chiến với mười hai ma tu, mặc dù thắng nhưng lại là thắng thảm, nhiễm một thân ma khí, ngay cả tu vi cũng từ Nguyên Anh lui về Kim Đan.
Những năm này Yến Phi vẫn luôn ở lại môn phái dưỡng bệnh, rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhưng cả môn phái đều cảm thấy rất có lỗi với nàng ta, nếu năm đó nàng ta lựa chọn cùng trượng phu thì giờ đây nàng ta chính là chưởng môn phu nhân cao cao tại thượng, phong quang vô hạn của Thương Huyền Kiếm Tông, chứ không phải là bộ dạng bệnh tật tàn tạ này.
Yến Phi nhìn về phía Thẩm Dao Chu trong màn sáng.
Khuôn mặt của thiếu nữ bị vải che phủ kín, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng sự tập trung và thần thái trong đôi mắt đó lại khiến nàng ta cảm động.
Điều này không giống với tất cả các y tu mà nàng ta từng gặp, cũng chính điểm khác biệt này đã khiến nàng ta sinh ra một chút tin tưởng vô cớ với thiếu nữ chưa từng gặp mặt này.
Yến Phi nhàn nhạt nói: "Ta đã nghĩ kỹ rồi, khi phẫu thuật ta sẽ áp chế ma khí, không để nó làm hại người, nếu xảy ra ngoài ý muốn, ta sẽ lập tức cắt đứt linh mạch, tuyệt đối không cho nó cơ hội làm hại người."
Lời này của nàng ta vừa nói ra, hiện trường đều kinh ngạc.
"Yến sư muội, ngươi điên rồi sao?!"
"Ta không điên."
Yến Phi nhìn về phía bụng mình, vết thương của nàng ta quá gần đan điền, mặc dù vẫn luôn dùng Tịnh Ma Đan để áp chế nhưng ma khí vẫn từng chút xâm nhập, thay vì chờ ma khí xâm nhập đan điền, bản thân hoàn toàn trở thành phế vật thì không bằng liều một phen.
Có lẽ sẽ có kỳ tích xuất hiện.
Thẩm Dao Chu đang sắp xếp lại những thành quả gần đây của mình trong hệ thống.
Nàng làm nhiều nhất vẫn là Thuật thanh trừ đan độc, cũng sắp lên đến cấp bậc đại sư, nhưng cho dù lên đến cấp bậc đại sư thì độ khó của Thuật thanh trừ đan độc cũng chỉ ở cấp thấp.
Nhiệm vụ chính tuyến ba là hoàn thành ba ca phẫu thuật có độ khó không thấp hơn trung bình, Thẩm Dao Chu không dễ dàng mới gom đủ, vừa mới hoàn thành ca phẫu thuật cuối cùng, nhận được phần thưởng là hai điểm kỹ năng.
Hệ thống hiển thị [Nhiệm vụ chính tuyến bốn: Nâng một kỹ năng nhánh lên cấp bậc Đại sư]
Kỹ năng nhánh là kỹ năng mới mở rộng dựa trên "Thuật khâu nối linh mạch", "Thuật mở rộng linh mạch" và "Thuật sửa chữa linh mạch", mặc dù thuật khâu nối linh mạch vì nâng cao nên những điểm kỹ năng cần về sau tương đối ít, nhưng Thẩm Dao Chu lại không vì thế mà lập tức sử dụng điểm kỹ năng, ngược lại còn giữ lại.
Dù sao thì thứ này cũng quá trân quý, ai biết được tiếp theo sẽ gặp phải ca phẫu thuật như thế nào chứ?
Thẩm Dao Chu thoát khỏi hệ thống, vốn định quay về nghỉ ngơi nhưng lại thấy Cố Ung và Thẩm Túy An vốn bận rộn đến mức thần long thấy đầu không thấy đuôi lại cùng xuất hiện, mà sau lưng bọn họ còn có một nữ tu xinh đẹp vô cùng.
Nữ tu này chính là Yến Phi, trong lưu ảnh thạch Thẩm Dao Chu vẫn luôn đeo khẩu trang, cho nên đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy dung mạo của Thẩm Dao Chu, ngay cái nhìn đầu tiên đã bị kinh diễm.
Bản thân nàng ta vốn là mỹ nhân hiếm có, người có thể sánh ngang với nàng ta rất ít, mà Thẩm Dao Chu không chỉ dung mạo xinh đẹp, quan trọng hơn là trên người nàng có một loại khí chất trầm tĩnh và bình hòa, khiến người ta không tự chủ được mà muốn tin tưởng nàng.
Nhưng khi ma tu xâm phạm, Thương Huyền Kiếm Tông chủ trương rút lui, Phá Nguyệt Kiếm Tông lại chủ trương chiến đấu, Yến Phi lựa chọn sư môn, quyết liệt đoạn tuyệt với trượng phu, dứt khoát bước lên chiến trường.
Cuối cùng nàng ta một mình đối chiến với mười hai ma tu, mặc dù thắng nhưng lại là thắng thảm, nhiễm một thân ma khí, ngay cả tu vi cũng từ Nguyên Anh lui về Kim Đan.
Những năm này Yến Phi vẫn luôn ở lại môn phái dưỡng bệnh, rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhưng cả môn phái đều cảm thấy rất có lỗi với nàng ta, nếu năm đó nàng ta lựa chọn cùng trượng phu thì giờ đây nàng ta chính là chưởng môn phu nhân cao cao tại thượng, phong quang vô hạn của Thương Huyền Kiếm Tông, chứ không phải là bộ dạng bệnh tật tàn tạ này.
Yến Phi nhìn về phía Thẩm Dao Chu trong màn sáng.
Khuôn mặt của thiếu nữ bị vải che phủ kín, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng sự tập trung và thần thái trong đôi mắt đó lại khiến nàng ta cảm động.
Điều này không giống với tất cả các y tu mà nàng ta từng gặp, cũng chính điểm khác biệt này đã khiến nàng ta sinh ra một chút tin tưởng vô cớ với thiếu nữ chưa từng gặp mặt này.
Yến Phi nhàn nhạt nói: "Ta đã nghĩ kỹ rồi, khi phẫu thuật ta sẽ áp chế ma khí, không để nó làm hại người, nếu xảy ra ngoài ý muốn, ta sẽ lập tức cắt đứt linh mạch, tuyệt đối không cho nó cơ hội làm hại người."
Lời này của nàng ta vừa nói ra, hiện trường đều kinh ngạc.
"Yến sư muội, ngươi điên rồi sao?!"
"Ta không điên."
Yến Phi nhìn về phía bụng mình, vết thương của nàng ta quá gần đan điền, mặc dù vẫn luôn dùng Tịnh Ma Đan để áp chế nhưng ma khí vẫn từng chút xâm nhập, thay vì chờ ma khí xâm nhập đan điền, bản thân hoàn toàn trở thành phế vật thì không bằng liều một phen.
Có lẽ sẽ có kỳ tích xuất hiện.
Thẩm Dao Chu đang sắp xếp lại những thành quả gần đây của mình trong hệ thống.
Nàng làm nhiều nhất vẫn là Thuật thanh trừ đan độc, cũng sắp lên đến cấp bậc đại sư, nhưng cho dù lên đến cấp bậc đại sư thì độ khó của Thuật thanh trừ đan độc cũng chỉ ở cấp thấp.
Nhiệm vụ chính tuyến ba là hoàn thành ba ca phẫu thuật có độ khó không thấp hơn trung bình, Thẩm Dao Chu không dễ dàng mới gom đủ, vừa mới hoàn thành ca phẫu thuật cuối cùng, nhận được phần thưởng là hai điểm kỹ năng.
Hệ thống hiển thị [Nhiệm vụ chính tuyến bốn: Nâng một kỹ năng nhánh lên cấp bậc Đại sư]
Kỹ năng nhánh là kỹ năng mới mở rộng dựa trên "Thuật khâu nối linh mạch", "Thuật mở rộng linh mạch" và "Thuật sửa chữa linh mạch", mặc dù thuật khâu nối linh mạch vì nâng cao nên những điểm kỹ năng cần về sau tương đối ít, nhưng Thẩm Dao Chu lại không vì thế mà lập tức sử dụng điểm kỹ năng, ngược lại còn giữ lại.
Dù sao thì thứ này cũng quá trân quý, ai biết được tiếp theo sẽ gặp phải ca phẫu thuật như thế nào chứ?
Thẩm Dao Chu thoát khỏi hệ thống, vốn định quay về nghỉ ngơi nhưng lại thấy Cố Ung và Thẩm Túy An vốn bận rộn đến mức thần long thấy đầu không thấy đuôi lại cùng xuất hiện, mà sau lưng bọn họ còn có một nữ tu xinh đẹp vô cùng.
Nữ tu này chính là Yến Phi, trong lưu ảnh thạch Thẩm Dao Chu vẫn luôn đeo khẩu trang, cho nên đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy dung mạo của Thẩm Dao Chu, ngay cái nhìn đầu tiên đã bị kinh diễm.
Bản thân nàng ta vốn là mỹ nhân hiếm có, người có thể sánh ngang với nàng ta rất ít, mà Thẩm Dao Chu không chỉ dung mạo xinh đẹp, quan trọng hơn là trên người nàng có một loại khí chất trầm tĩnh và bình hòa, khiến người ta không tự chủ được mà muốn tin tưởng nàng.
Yến Phi hành lễ theo lễ nghi của kiếm tu: "Phá Nguyệt Kiếm Tông Yến Phi."
Thẩm Dao Chu thấy Cố Ung và Thẩm Túy An cùng xuất hiện, liền đoán đây hẳn là sư tỷ nào đó của bọn họ, nàng từ chỗ Thẩm Túy An và Cố Ung đã nghe qua sự tích Phá Nguyệt Kiếm Tông năm xưa đánh bại ma tu, rất kính trọng bọn họ.
Cũng hành lễ đáp lại: "Ta là Thẩm Dao Chu."
Yến Phi khẽ ho vài tiếng, Cố Ung vội vàng đỡ nàng ta ngồi xuống, lại rót cho nàng ta linh trà.
Lúc trước khi tới, Cố Ung định mang Yến Phi ngự kiếm nhưng Yến Phi lại từ chối, theo lời nàng ta nói, kiếm tu cả đời chỉ có thể ngự kiếm của mình, nếu không sẽ tự phá đạo của bản thân.
Cho nên nàng ta vừa phải dùng linh lực áp chế ma khí trong cơ thể, vừa phải phân tâm khống chế kiếm, một đường tới đây rất vất vả.
Lúc đầu Cố Ung bọn họ đều muốn để nàng ta nghỉ ngơi một đêm rồi hãy tới chỗ Thẩm Dao Chu, nhưng Yến Phi lại không chờ được.
Thẩm Dao Chu nghe xong lời kể của nàng ta, linh lực nhập vào mắt quét qua toàn thân Yến Phi, cuối cùng dừng lại ở bụng.
Một linh mạch kéo dài từ đan điền ra ngoài gần như đứt đoạn, hai đầu vết thương mọc đầy những đốm tím li ti, những đốm tím này chính là ma khí, chúng đã hoàn toàn xâm nhập vào linh mạch, thậm chí còn lấn át đoạt lấy linh lực của Yến Phi, không ngừng mở rộng phạm vi, đã rất gần đan điền rồi.
Theo như Yến Phi nói, ma khí sẽ theo linh lực xâm nhập vào cơ thể người khác, mà một khi đã nhiễm phải, căn bản không thể thanh trừ.
Trừ khi cắt bỏ toàn bộ linh mạch bị nhiễm ma khí, nhưng linh mạch này quá quan trọng, nó liên kết với toàn bộ linh mạch ở nửa người trên, nếu cắt bỏ, có nghĩa là Yến Phi không thể cầm kiếm nữa.
Đối với một kiếm tu mà nói, quá tàn nhẫn.
Thẩm Dao Chu vào hệ thống, xem qua các kỹ năng trên cây kỹ năng, não bộ nhanh chóng vận động, tìm kiếm phương án điều trị thích hợp.
Cái này không được...
Cái này không được...
Cái này...
Nàng dừng lại.
Thuật hoán đổi linh mạch.
——Cắt bỏ linh mạch bị bệnh biến, thay thế bằng linh mạch ở bộ phận khác.
Chính là cái này, có thể giải quyết vấn đề một lần và mãi mãi.
Thẩm Dao Chu mô tả phương án phẫu thuật đã xác định cho Yến Phi và những người khác nghe.
Yến Phi mặc dù mang theo quyết tâm đặt cược tất cả mà tới nhưng cũng không dám hy vọng quá lớn, chỉ sợ hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.
Vì vậy, khi nàng ta nghe Thẩm Dao Chu nói "có thể chữa khỏi", lúc đầu là không thể tin được, sau đó mới là sự kinh hỉ tràn ngập.
Đôi tay có thể cầm kiếm đâm vững vàng vào cơ thể ma tu, vậy mà lại không cầm nổi một tách trà.
Yến Phi chăm chú nhìn vào mắt Thẩm Dao Chu, giọng nói có vẻ bình tĩnh nhưng ở những chỗ nhỏ nhặt vẫn để lộ một chút run rẩy: "Ngươi nói có thể chữa khỏi sao?"
Thẩm Dao Chu gật đầu: "Nếu phẫu thuật thành công, có thể chữa khỏi."
Trên mặt Yến Phi lộ ra vẻ vừa khóc vừa cười.
Mười sáu năm dày vò thống khổ, dường như sắp kết thúc rồi.
Cơ thể Yến Phi rất yếu, hơn nữa còn dùng đan dược trong thời gian dài, trong cơ thể nàng ta cũng tích tụ không ít đan độc.
Thẩm Dao Chu vừa giúp nàng ta thanh trừ đan độc, giúp nàng ta điều dưỡng cơ thể, vừa chuẩn bị cho ca phẫu thuật.
Thuật hoán đổi linh mạch rất giống với thuật hoán đổi mạch máu tự thân, thuật sau là dùng mạch máu của chính bệnh nhân, ví dụ như tĩnh mạch ẩn lớn, tĩnh mạch ẩn nhỏ, ghép vào vị trí mạch máu bị tổn thương, trong cơ thể tu sĩ cũng có linh mạch tương tự, cắt bỏ linh mạch bị nhiễm ma khí, sau đó nối với linh mạch sạch.