Phạm Liệt nhanh chóng nhận ra mình đã hiểu lầm, chỉ có thể cố gắng cứu vãn thể diện: "Ta chỉ là... nhất thời không nhận ra thôi."

Thẩm Dao Chu không vạch trần hắn, hỏi: "Ngươi đã biết những lưu ý trong phẫu thuật chưa?"

Phạm Liệt: "Hả?"

Thân Khương sốt ruột: "Phạm công tử, sau khi ngươi vào phòng phẫu thuật, ta đã nói rồi mà, ta còn hỏi ngươi có hiểu không, ngươi còn gật đầu nữa."

Phạm Liệt: "... Ta, ta hình như mất tập trung."

Thẩm Dao Chu thở dài trong lòng, dứt khoát tự mình nói lại một lần nữa cho hắn.

Phạm Liệt lần này không dám mất tập trung nữa.

Phẫu thuật loại bỏ đan độc Thẩm Dao Chu đã làm rất thành thạo, thêm vào đó đan độc trên người Phạm Liệt không nhiều nên nàng ước tính thời gian phẫu thuật là một canh giờ.

Thân Khương lật đồng hồ cát, phẫu thuật bắt đầu.

Phạm Liệt phong bế cảm giác đau ở cánh tay phải, lại gỡ bỏ linh lực hộ thể, sau đó trơ mắt nhìn Thẩm Dao Chu lấy ra một lưỡi dao mỏng và hẹp, rạch xuống cánh tay hắn.

Phạm Liệt: "!!!"

"Xoẹt" một cái rút tay về.

Thẩm Dao Chu dừng động tác trong tay, nghi hoặc nhìn Phạm Liệt: "Ngươi làm gì vậy?"

Khẩu trang và mũ che kín ngũ quan của nàng, chỉ lộ ra đôi mắt trong veo nhưng không có chút cảm xúc.

Phạm Liệt không khỏi rùng mình, lắp bắp nói: "Sao ngươi lại cứ thế rạch da thịt của ta?!"

"Không rạch thế này thì rạch thế nào?" Thẩm Dao Chu khó hiểu: "Còn phải để ta hát một bài cho nó nghe sao?"

Phạm Liệt: "Ngươi, ngươi là một cô nương mà không sợ sao? Tay ngươi không run một chút nào!"

Thẩm Dao Chu: "..."

Câu nói này có quá nhiều điểm để chê, đến nỗi nàng không biết nên phản bác từ đâu.

Nàng cố gắng giảng đạo lý với Phạm Liệt: "Có gì mà phải sợ, tu tiên giới không phải đều đánh giết như vậy sao? Ngươi hẳn là rất quen rồi chứ?"

Trên khuôn mặt màu đồng của Phạm Liệt hiện lên vẻ tủi thân: "Cái này... cái này không giống nhau."

Đánh nhau với người khác với việc trơ mắt nhìn mình bị cắt ra như cá trên thớt, sao có thể là cùng một cảm giác được!!

Thẩm Dao Chu: "..."

Không ngờ rằng ca phẫu thuật đầu tiên của nàng ở tu tiên giới lại gặp trục trặc ở một gã đàn ông to xác.

Nàng quay đầu, ra hiệu cho Thân Khương.

Thân Khương lập tức hiểu ý rời đi.

Phạm Liệt lúc này đang trong trạng thái tinh thần vô cùng căng thẳng, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến hắn cảnh giác, lập tức hỏi: "Nàng ta đi đâu vậy?"

Thẩm Dao Chu không đổi sắc mặt, nói dối: "Ta thấy ngươi quá căng thẳng nên để Thân Khương đi rót cho ngươi một tách trà."

Một lát sau, Thân Khương quả nhiên bưng một cốc nước đi vào.

Phạm Liệt không hề phòng bị uống cạn, không lâu sau cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn kinh hoàng nhìn Thẩm Dao Chu nhưng chỉ thấy đôi mắt vô cảm đó, lạnh lùng như một sát thần.

Nàng khẽ nói: "Đại lang, uống thuốc rồi."

Thấy Phạm Liệt cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, Thẩm Dao Chu thở phào nhẹ nhõm: "Đáng lẽ nên làm như vậy từ sớm."

Không có sự quấy rầy của Phạm Liệt, ca phẫu thuật này diễn ra rất thuận lợi, sau khi làm xong thì để cho tiểu tư khiêng hắn về phòng bệnh.

Cố Ung trên đường vừa vặn gặp bọn họ, giật mình: "Đây... đây là làm sao vậy?"

Thân Khương bên cạnh trả lời một cách uyển chuyển: "Phạm công tử quá sợ hãi đã ảnh hưởng đến ca phẫu thuật, cho nên tiểu thư đã cho hắn uống một chút thuốc mê... khụ, thuốc gây mê, ngủ một giấc là không sao nữa."

Cố Ung: "..."

Phạm Liệt tỉnh lại thì đã là buổi chiều.

Hắn dường như đã làm một cơn ác mộng rất dài, trong mơ có một ma tu không ngừng truy sát hắn, ma tu đó toàn thân bị che kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng.

Nhưng rất nhanh hắn đã phản ứng lại, đây không phải là mơ!

Hắn bị tiểu nha đầu Thẩm Dao Chu kia đánh ngã, sau đó, sau đó...

Hắn nhìn cánh tay phải của mình, lúc này đã được băng bó tạm thời, hắn gỡ băng ra, không còn cảnh tượng kích thích của Thẩm Dao Chu dùng dao mổ, lúc này vết thương cũng không còn đáng sợ lắm.

Phạm Liệt thúc đẩy linh lực để vết thương lành lại.

Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Cố Ung đi vào, bình thản chào hắn.

Phạm Liệt vẫn còn tức giận vì chuyện hắn tát mình vào tường, căn bản không muốn để ý đến hắn.

Nhưng Cố Ung căn bản không quan tâm, tự tìm một cái ghế ngồi xuống bắt đầu tu luyện.

Phạm Liệt nhịn nửa ngày vẫn không nhịn được hỏi: "Sao ngươi lại ở trong phòng ta?"

Cố Ung mở mắt: "Ta phải trông chừng ngươi chứ."

Phạm Liệt: "Trông chừng ta?!"

Cố Ung: "Chẳng phải ngươi ở phòng phẫu thuật sợ đến mức són ra quần, cuối cùng Dao Chu sư điệt chỉ có thể cho ngươi uống thuốc mới làm xong phẫu thuật sao? Nàng sợ ngươi trước khi lên bàn phẫu thuật sẽ bỏ trốn nên bảp ta ở đây trông chừng ngươi."

Phạm Liệt: "!!!"

Phạm Liệt: "Ta không có!"

Cố Ung: "Tốt nhất là ngươi không nghĩ đến chuyện bỏ trốn, nếu ngươi dám bỏ trốn, ta sẽ lại tát ngươi vào tường."

Phạm Liệt: "..."

Hắn đột nhiên phản ứng lại, gào lên: "Ta nói ta không có són ra quần!"

Nhưng không còn ai để ý nữa, Cố Ung đã truyền tin đồn khắp Lan Đinh Viện, hầu như mỗi bệnh nhân khi nhìn thấy hắn đều vô thức nhìn xuống quần hắn.

Phạm Liệt tức đến mức muốn thổ huyết, để tự chứng minh, hắn thậm chí quên cả nỗi sợ hãi với phẫu thuật, nhất quyết muốn chứng minh mình trong lần phẫu thuật tiếp theo.

Vì vậy, khi Thẩm Dao Chu nghe được yêu cầu của hắn, suýt không tin vào tai mình: "Ngươi nói ngươi không uống thuốc mà muốn phẫu thuật?"

"Đúng vậy!" Phạm Liệt cứng cổ nói: "Không phải chỉ là đau thôi sao? Ta có thể chịu đựng được!"

Thẩm Dao Chu: "..."

Nàng thấy Phạm Liệt thật sự ngây thơ đến mức hơi đáng yêu, đau đớn về thể xác có thể phong bế cảm giác đau, nhưng linh mạch thì không được, linh mạch của tu sĩ quá nhạy cảm, ngay cả những tu sĩ có khả năng kiểm soát mạnh mẽ như Thẩm Túy An, nếu vô tình chạm vào linh mạch của hắn, hắn cũng sẽ vô thức làm người khác bị thương, huống chi đây không phải là chạm và mà là trực tiếp dùng dao rạch lên linh mạch.

Dùng thuốc không chỉ để bảo vệ bệnh nhân, mà còn để bảo vệ bác sĩ.

Nhưng Phạm Liệt nhất quyết không đồng ý, tu vi của hắn cao, Thẩm Dao Chu cũng không làm gì được hắn, cuối cùng vẫn là Cố Ung chạy đến dùng vũ lực ép hắn uống thuốc.

Thẩm Dao Chu thở dài, đột nhiên rất nhớ đến thuốc gây mê của thời hiện đại.

Nàng thay quần áo, rửa tay vào phòng phẫu thuật, nhưng lại phát hiện Cố Ung cũng đã thay quần áo đứng bên trong.

Thân Khương bất lực nói: "Tiểu thư, Cố công tử nói muốn xem tiểu thư làm phẫu thuật, ta khuyên không được..."

Thẩm Dao Chu đã đoán được mục đích của Cố Ung, sư huynh sư tỷ của hắn đều bị thương lâu năm, hắn muốn tin lời Thẩm Túy An nói Thẩm Dao Chu có thể chữa khỏi, nhưng lại sợ hãi không đúng sự thật, vì vậy dứt khoát tự mình đến xem.

Nếu không phải vì chuyện này, hắn cũng sẽ không tận tâm trông chừng Phạm Liệt như vậy, không để hắn bỏ trốn.

Cố Ung sợ nàng đuổi mình ra ngoài, vội vàng nói: "Ta biết điều cấm kỵ của ngươi, ta chỉ đứng bên cạnh xem, tuyệt đối không làm phiền ngươi."

Hắn suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Ta cũng đã hỏi Phạm Liệt trước, hắn đã đồng ý rồi."

Thẩm Dao Chu lúc này mới gật đầu đồng ý với hắn.

Ca phẫu thuật bắt đầu.

Thẩm Dao Chu xác định đường vào, thành thạo rạch da, lộ ra linh mạch bên dưới.

Thẩm Dao Chu trước đó đã chuẩn bị xong phương án phẫu thuật, thành thục tiến hành phẫu thuật.

Cố Ung tay cầm một viên lưu ảnh thạch, đây là thứ hắn cố ý chuẩn bị trước khi rời khỏi môn phái, không ngờ lại có thể dùng đến.

Hắn tuân theo lời hứa của mình, không phát ra một tiếng động nào, nhưng dưới lớp khẩu trang, miệng hắn không khép lại được.

Hắn thấy đôi tay Thẩm Dao Chu như bươm bướm bay lượn, linh lực trong tay nàng cũng ngoan ngoãn nghe lời, mặc dù hắn không nhìn rõ nàng đã làm gì trên linh mạch của Phạm Liệt, nhưng mơ hồ nhìn thấy từ đầu ngón tay nàng ý vị của "Đạo".

Thẩm Dao Chu thành thạo vận dụng kỹ năng, từng chút một sửa chữa linh mạch bị tổn thương, quá trình này làm nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, hơn nữa trong quá trình không ngừng chữa trị, thực ra nàng vẫn luôn suy ngẫm và tiến bộ.

Ở nơi nàng không nhìn thấy, trên cây kỹ năng lóe lên ánh sáng vàng, dường như không ngừng có kinh nghiệm được truyền vào đó.

Sau khi phẫu thuật xong, Thẩm Dao Chu không giống như trước kia rời đi, mà cùng Thân Khương đưa Phạm Liệt về phòng bệnh, đợi hắn tỉnh lại. Lần này nàng đã cải thiện một chút phương pháp khâu, muốn đợi hắn tỉnh lại xem tình hình.

Vì vậy, khi Phạm Liệt một lần nữa tỉnh lại từ cơn ác mộng, hắn thấy ngay ác mộng đang đứng trước mặt mình, trên mặt nở nụ cười "nhân từ".

Phạm Liệt: "Hí--"

Thẩm Dao Chu lấy thái độ ôn hòa hỏi: "Bây giờ cơ thể ngươi thế nào? Thử vận hành linh lực xem?"

Phạm Liệt cứng người, nghe theo lời nàng vận hành linh lực của mình, sau đó hắn đột nhiên phản ứng lại: "Hả?! Tay ta, linh mạch của ta..."

Thẩm Dao Chu mỉm cười: "Chúc mừng ngươi, ca phẫu thuật rất thành công, nếu không có gì bất ngờ thì có thể hồi phục như trước."

Phạm Liệt ngây người: "Thật sao?"

Từ tiên tử không phải đã nói ngay cả sư phụ của nàng ấy cũng không chữa khỏi cho hắn sao? Chẳng lẽ Thẩm Dao Chu lại còn lợi hại hơn cả tu sĩ của Tiên Vân Môn?!

Phạm Liệt ngây người hồi lâu, ngay cả Thẩm Dao Chu đi rồi cũng không biết.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Cố Ung.

Hắn cũng nghe được lời Thẩm Dao Chu nói, mặc dù hắn đoán nàng có thể chữa khỏi vết thương cho Phạm Liệt, nhưng hoàn toàn hồi phục?! Hắn thậm chí không dám nghĩ đến.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Phạm Liệt nhớ lại những chuyện trước đây, cơn giận bùng lên, ngay cả niềm vui khi vết thương lành cũng tan biến, trực tiếp nhắm mắt không để ý đến hắn.

Cố Ung kinh ngạc xong mới nhớ ra mình chỉ lo kinh ngạc, vậy mà quên dùng lưu ảnh thạch ghi lại chuyện vừa rồi.

Nhưng thấy thái độ của Phạm Liệt đối với hắn, tính cách có thể co duỗi của Phá Nguyệt Kiếm Tông thể hiện rất rõ trên người Cố Ung, hắn lập tức đi pha một tách trà đến xin lỗi Phạm Liệt.

Phạm Liệt mặc dù lúc đầu rất tức giận nhưng cuối cùng vẫn bị Cố Ung hạ mình nịnh nọt, quan tâm chăm sóc mà cảm động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play