Sự Ấm Áp Giữa Mùa Đông Lạnh Giá

Chương 1: Mệt Mỏi


3 tuần


Trong thành phố đông đúc có nhiều người qua lại, những ánh đèn sáng rực rỡ giữa bầu trời tăm tối. Mùa đông lạnh lẽo giữa thành phố rộng lớn này ở một góc nào đó một cô thiếu nữ đang khóc nức nở mà chẳng ai hay biết. 

Cô thiếu nữ có gương mặt thanh tú cùng với mái tóc ngắn ngang vai, thật sự rất thu hút lòng người. Vừa xinh đẹp vừa giỏi giang đúng là tuyệt hảo. 

Đó là những lời khen mật ngọt mà mọi người thường hay nói với Hạ Linh Châu. Phải, ai mà chả muốn mình được mọi người khen ngợi. Nhưng phải đánh đổi sự tự do để có sự hoàn hảo.

Ngày nào cũng học ở trường, học thêm ở nhà, học hát, học đàn, học võ rồi đến đọc sách. Mỗi ngày trôi qua đều là sự mệt mỏi mà chẳng thể than vản với bất kì một ai vì sẽ không ai hiểu đâu. Giống như một con chim trong lồng mong một ngày có thể được thả và tự do bay trên bầu trời cao.

Sau vài phút, Hạ Linh Châu lau nước trên hai gò má của mình rồi từng bước từng bước về nhà. 

Vừa bước vào nhà, cha mẹ chạy đến bên cô tới tấp hỏi những câu như "Học hành sao rồi con?", "Giáo viên ở đó phàn nàn gì không?",...Và nhiều câu tương tự như thế.

Hạ Linh Châu đáp lại với giọng mệt mỏi có phần lạnh nhạt

“Cũng như thường.”

Cô cố gượng lên một nụ cười. Cha mẹ không hề để ý đến giọng nói cô có chút lạnh nhạt hơn bình thường nhưng riêng một người đã nhận ra điều đó. 

Người đó là Hạ Linh Như, chị gái song sinh của cô. Cả hai giống nhau như đúc, mắt thường mà nhìn vào thì chẳng biết là hai người đâu. 

Nhưng Hạ Linh Như chỉ đứng từ đằng xa mà nhìn đứa em gái. 

"Thôi con đi tắm." 

Nói rồi cô về phòng. 

Sau khi tắm xong Hạ Linh Châu bước ra khỏi phòng tắm, mặc một bộ quần áo ngủ đơn giản, tóc vẫn còn vương vấn chút nước còn đọng lại. 

“Như Như, chị không ngủ à?”

Bình thường cả hai sẽ ngủ chung chỉ khi Hạ Linh Như ngủ lại nhà bạn thì cô mới ngủ một mình. 

“Ừm, chưa buồn ngủ.”

“Vậy thôi em ngủ trước, chị ngủ ngon.”

Hạ Linh Châu nằm xuống chiếc mền mại đắp chăn rồi nhắm mắt lại ngủ. 

Một tiếng khẽ thở dài, Hạ Linh Như gắp cuốn sách trên tay mình lại. 

__

Ánh sáng ấm áp của ban mai chiếu rội vào ô cửa sổ. Dù vậy nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh lẽo đến kì lạ. 

Chiếc đồng hồ báo thức reo in ỏi, cô ngồi dậy thuận tay tắt đi. 

“Vẫn còn buồn ngủ quá!”

Hạ Linh Châu lẩm bẩm một mình, bước khỏi chiếc giường mền mại cô có chút tiếc nuối. 

Có lẽ chị gái đang ở dưới lầu. Cô nghĩ trong đầu. 

Nhẹ nhàng từ từ bước xuống lầu, vào phòng bếp.

“Chào buổi sáng.”

Chưa nghe thấy cô mà đã nghe thấy tiếng cô rồi. 

Mẹ mỉm cười, vừa làm đồ ăn sáng vừa nói. 

“Mới sáng sớm mà đã tràn đầy năng lượng rồi.”

Hạ Linh Như đang ngồi ăn sáng cũng gật đầu đồng tình với mẹ mình. 

Cô bước đến ngồi cạnh chị gái. 

Ăn xong bữa sáng, Hạ Linh Châu đến trường. 

__

“Hừ hừ, năm nay lớp ta lại có cặp song sinh kia. Nghĩ đến mà tức thật sự.”

Dương Phi bực tức nói.

Bạn nam kế bên nghe vậy thì bật cười khúc khích bèn hỏi. 

“Sao? Không phải lúc trước cũng ngưỡng mộ người ta lắm à?”

Nghe thế Dương Phi cau mày khó chịu, nhưng không làm được gì. 

Dương Phi đảo mắt sang một bạn nam đang lau bảng, hỏi.

“Nè nè, Dật Phong cậu nghĩ sao?”

Vừa hỏi má cô liền đỏ ửng ngay. 

Chu Dật Phong im lặng một lúc rồi đáp.

“Không biết.”

Nghe thế thì Dương Phi cũng vui vẻ hẳn.

Chu Dật Phong chính là bạn thơ nhỏ của hai chị em Hạ. Nên anh rất hiểu tính tình của hai chị đó. Nhưng vài tháng trước xảy ra xung đột nhỏ giữa hai gia đình của họ và anh nên cả hai cũng tránh mặt anh. 

Đúng lúc này hai chị em Hạ bước vào lớp, anh có chút ngạc nhiên nhưng rồi trở về với trạng thái thường ngày. 

Hạ Linh Châu vừa thấy anh gương mặt tươi tỉnh hơn một chút, còn Hạ Linh Như chỉ liếc nhìn anh rồi về chỗ ngồi của mình.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play