Thông tin truyện

Sự Ấm Áp Giữa Mùa Đông Lạnh Giá

Trong thành phố đông đúc có nhiều qua lại, những ánh đèn sáng rực rỡ giữa bầu trời tăm tối. Mùa đông lạnh lẽo giữa thành phố rộng lớn này ở một góc nào đó một cô thiếu nữ đang khóc nức nở mà chẳng ai hay biết.

Cô thiếu nữ có gương mặt thanh tú cùng với mái tóc ngắn ngang vai, thật sự rất thu hút lòng người. Vừa xinh đẹp vừa giỏi giang đúng là tuyệt hảo.

Đó là những lời khen mật ngọt mà mọi người thường hay nói với Hạ Linh Châu. Phải, ai mà chả muốn mình được mọi người khen ngợi. Nhưng đi phải đánh đổi sự tự do.

Ngày nào cũng học ở trường, học thêm ở nhà, học hát, học đàn, học võ rồi đến đọc sách. Mỗi ngày trôi qua đều là sự mệt mỏi mà chẳng thể than vản với bất kì một ai vì sẽ không ai hiểu đâu. Giống như một con chim trong lồng mong một ngày có thể được thả và tự do bay trên bầu trời cao.

Sau vài phút, Hạ Linh Châu lau nước trên hai gò má của mình rồi từng bước từng bước về nhà.

Vừa bước vào nhà, cha mẹ chạy đến bên cô tới tấp hỏi những câu như "Học hành sao rồi con?", "Giáo viên ở đó phàn nàn gì không?",...Và nhiều câu tương tự như thế.

Hạ Linh Châu đáp lại với giọng mệt mỏi có phần lạnh nhạt

"Cũng như thường."

Cô cố gượng lên một nụ cười. Cha mẹ không hề để ý đến giọng nói cô có chút lạnh nhạt hơn bình thường nhưng riêng một người đã nhận ra điều đó.

Người đó là Hạ Linh Như, chị gái song sinh của cô. Cả hai giống nhau như đúc, mắt thường mà nhìn vào thì chẳng biết là hai người đâu.