Chỉ riêng số tiền bỏ ra cho bữa ăn đó cũng bằng tiền sinh hoạt cô ấy dùng trong một tháng!

Diệp Lận lắc đầu.

"Dì ơi, đây là bệnh cũ của em ấy! Dì có thể tìm ít nước nóng cho em ấy không? Uống chút nước nóng sẽ khỏe lại thôi!"

Chứng đau bụng đúng là bệnh cũ của Diệp Huyên.

Suy cho cùng, mỗi lần cậu bé muốn làm điều gì xấu thì cậu bé đều tự hành hạ bụng của mình.

"Ờ! Ờ! Vậy hai cháu đứng đây đừng đi đâu nhé! Dì sẽ đi tìm nước nóng!"

Thấy Tiết Manh Manh đã rời đi, Diệp Trăn nắm tay anh trai mình, đôi mắt đen như hai quả nho đầy vẻ bối rối.

"Anh hai, chẳng phải có thể nhờ người phục vụ lấy nước nóng sao? Sao dì ấy lại phải đi tìm?"

Kỳ lạ thế!

Diệp Lận xoa xoa cái đầu nhỏ của Diệp Trăn, trên khuôn mặt không cảm xúc hiện lên một nụ cười.

"Cái này lát nữa em có thể hỏi dì ấy!"

Ở một diễn biến khác.

Lam Chỉ Nhu cũng đang hỏi về chuyện của Diệp Huyên.

"Diệp Tiểu Vi đó có phải là cô nàng năm xưa không?"

Cận Việt Thần im lặng cầm ly rượu, một hơi uống cạn thứ chất lỏng lóng lánh trong ly.

Lam Chỉ Nhu nhẹ nhàng thở dài, vỗ vỗ vào bàn tay của anh.

"Nếu cần thiết, em có thể giúp anh điều tra? Nếu hai người là một đôi thì bây giờ em có thể rút lui nhường vị trí lại.

Nhân lúc mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu.

"

Cận Việt Thần lắc đầu, "Không cần!"

Những lời nói của chị gái Diệp Tiểu Vi lúc chiều vẫn còn văng vẳng bên tai anh.

Mọi thứ đều đã kết thúc rồi!

Diệp Huyên vừa đi đến đây, đã nghe được câu nói này qua khe cửa.

Không cần!

Cận Việt Thần nói không cần?

Đúng là hay thật!

Diệp Huyên nghiến răng, làm ra vẻ mặt nghiêm nghị, hai tay chắp sau lưng đẩy cửa bước vào.

Cậu bé phớt lờ ánh nhìn bất ngờ của hai người rồi tự mình ngồi xuống ghế, rót cho mình ly nước.

Uống xong cậu bé vẫy tay chào hai người bên cạnh.

"Ủa, hai người đang trò chuyện à? Không sao đâu, cứ mặc kệ em, hai người tiếp tục đi!"

Lam Chỉ Nhu khá thích đứa trẻ trước mặt, cô ta nở nụ cười, bảo người lấy cho cậu bé một ly nước ép.

"Này nhóc, em cứ đi theo chúng tôi làm gì?"

"Chị gái xinh đẹp, chị thật sự muốn cưới người đàn ông này sao? Em nói chị biết, người này không chỉ bội tình bạc nghĩa mà lớn rồi còn tè dầm nữa!"

Lam Chỉ Nhu đảo đôi mắt xinh đẹp nhìn sang Cận Việt Thần bên cạnh, rồi cười ha ha.

"Thật sao? Nhưng sao em biết? Vả lại em nói năng cũng chẳng hề nể gì, sao em lại đi theo chúng tôi?"

"Em chỉ sợ chị gái xinh đẹp bị kẻ xấu lừa gạt thôi.

"

Cận Việt Thần đã rất nhẫn nhịn Diệp Huyên vì sự việc của Diệp Tiểu Vi, nhưng lúc này anh đã không nhịn được nữa.

"Mẹ cháu đâu? Tôi bảo người đưa cháu sang đó!"

Ngón tay bé tí của Diệp Huyên chỉ vào Cận Việt Thần.

"Chị gái xinh đẹp, chị thấy chưa, người này không muốn em nói chuyện với chị là vì không muốn em vạch trần ý muốn của chú ấy mà thôi.

"

Lam Chỉ Nhu cười ha ha, "Vậy em có biết chú ấy có ý muốn gì không?"

Diệp Huyên lắc đầu, "Chắc là định lừa chị về nhà! Nhưng chị nhất định không được đồng ý đấy nhé, vì chú ấy là một người lăng nhăng!"

Cận Việt Thần cau mày liền cho người đưa Diệp Huyên đi.

Sau khi do dự, anh lại dặn dò.

"Hãy chuẩn bị ít đồ ăn thức uống và đồ chơi cho nó, các người cứ chơi cùng nó đến khi mẹ nó đến rước mới thôi!"

Diệp Huyên khóc òa lên lao thẳng về phía Cận Việt Thần.

Cận Việt Thần chưa từng gặp phải một đứa trẻ như vậy, anh nhất thời không biết làm gì liền đón lấy cơ thể nhỏ bé của Diệp Huyên, chỉ thấy đối phương đã ôm đầu anh gào khóc.

"Hu hu, cháu không tìm thấy mẹ rồi! Cháu không biết mẹ đã đi đâu rồi!"

Lời nói và tiếng khóc của trẻ em có sức công phá rất mạnh.

Nhất là Diệp Huyên đã dùng hết công lực.

Cận Việt Thần tối sầm mặt gọi người đến kéo cậu bé ra.

Một bên kéo, một bên cố giữ, Cận Việt Thần cảm giác như đầu mình sắp bị xé toạc ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play