Xung quanh có một khoảnh khắc im lặng.
Lam Chỉ Nhu nhìn đứa bé rồi lại nhìn Cận Việt Thần, đôi mắt xinh đẹp của cô ta lóe lên, khóe môi chợt mỉm cười.
"A Thần, đây là con của anh sao?"
Cận Việt Thần nhìn đứa bé trước mặt với đôi mắt phức tạp, anh mím môi.
"Mẹ của cháu là Diệp Tiểu Vi sao?"
Diệp Huyên đảo mắt, lùi lại một bước, nhìn Cận Việt Thần với vẻ đề phòng.
"Sao cha biết tên của mẹ?"
Do anh hai tiết lộ sao?
Như vậy cũng không đúng!
Hơn nữa anh hai thông minh và giỏi giang như vậy, trước giờ không để lộ bất kỳ thông tin nào về mẹ mà?
Vậy là ai đã tiết lộ?
Trái tim Cận Việt Thần như rơi xuống đáy vực.
Cậu bé quả thực là con của Diệp Tiểu Vi.
Nhưng anh nhìn tuổi của cậu bé, anh chợt nghĩ đến một khả năng.
Anh tiến về phía trước hai bước, kìm nén sự run rẩy, nhưng lại không thể ngăn được sự háo hức trong ánh mắt.
"Cháu bao nhiêu tuổi?"
Diệp Huyên chớp mắt, theo bản năng nói mình nhỏ hơn một tuổi.
"Bốn tuổi ạ!"
Tất cả sự mong chờ đã vỡ tan như bong bóng xà phòng.
Cận Việt Thần vẫn không từ bỏ.
"Chẳng phải cháu nói cháu có một người anh trai sao? Nếu là anh của cháu thì sẽ lớn hơn cháu một tuổi phải không?"
Nếu thật sự là năm tuổi, vậy đó có phải là một giả thiết táo bạo nào không? Năm xưa Diệp Tiểu Vi trước khi ra nước ngoài đã mang thai đứa con của anh sao?
Mặc dù chuyện này chỉ xảy ra trong tiểu thuyết tổng tài và phim truyền hình cẩu huyết mà thôi, nhưng anh vẫn không khỏi có chút hy vọng.
Diệp Huyên gãi mặt, cảm thấy lần này mình hấp tấp chạy đến đây là một sai lầm.
"Anh trai à? Anh trai, em gái và con là anh em sinh ba cùng một mẹ! Chúng con đều bốn tuổi!"
Hy vọng cuối cùng của Cận Việt Thần đã tan vỡ, anh gật đầu với Diệp Huyên một cách vô cảm, rồi vội vàng rời khỏi đây.
Cũng đúng thôi, năm xưa anh vạch trần lời nói dối của Diệp Tiểu Vi, sao cô còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt anh chứ?
Cho dù có con đi chăng nữa, cô cũng không có mặt mũi để giữ lại.
Lam Chỉ Nhu ngạc nhiên liếc nhìn Cận Việt Thần, nháy mắt với Diệp Huyên rồi nhanh chóng đuổi theo.
"A Thần! "
Diệp Huyên bĩu môi, làm mặt xấu sau lưng họ.
Còn A Thần gì chứ!
Người đàn ông này hay thật đấy, rõ ràng trong lòng còn rất nhớ mẹ mà lại sắp cưới vợ.
Hơn nữa, nếu đã có vợ sắp cưới rồi thì ở cùng cô ấy luôn đi? Sau khi biết cậu bé là con trai của Diệp Tiểu Vi, lại còn hỏi cậu bé bao nhiêu tuổi.
Sao chứ? Muốn nhận lại người thân sao? Thể diện to cỡ nào chứ?
Cậu bé lắc đầu khinh thường.
Chắc chắn anh hai đã nhầm, người đàn ông này một ngàn phần trăm không phải là cha của họ.
Còn lý do tại sao anh hai trông giống người này đến vậy! có lẽ là do đột biến gen chăng?
Diệp Lận khịt mũi khinh thường suy đoán này.
"Đột biến gen? Em cũng hiểu biết nhiều đấy.
Vậy em có biết xác suất đột biến gen vô cùng hiếm không! Hơn nữa xác suất hai người trông giống nhau là một phần triệu.
"
Diệp Huyên mím môi.
"Vậy để em đi thử lại? Tranh thủ lấy được vài sợi tóc?"
"Có bị lộ không?"
Diệp Huyên liếc xéo, vỗ vỗ ngực.
"Anh hai, em có còn là em trai yêu dấu của anh nữa không? Sao anh có thể không tin tưởng em như vậy? Em là người thông minh nhất trên đời, anh cứ chờ tin tốt của em đi!"
Diệp Huyên đang định lẻn đi thì lại bị Tiết Manh Manh bắt được.
"Cháu đi vệ sinh ở chỗ nào thế? Sao dì tìm cháu khắp nơi mà không gặp?"
Diệp Huyên ôm bụng, cúi người xuống.
"Không, không, không sao đâu! Cháu chỉ bị đau bụng thôi, bụng cháu đau thật đấy!"
Cậu bé vừa nói vừa nháy mắt với Diệp Lận.
Diệp Lận liền gật đầu.
"Vậy em còn không đi nhanh đi?"
Diệp Trăn cũng cắn ngón tay của mình, nước mắt lưng tròng.
"Anh ba tội nghiệp quá! Đau bụng đáng sợ lắm đấy!"
Tiết Manh Manh có hơi lo lắng.
"Vừa rồi vẫn đang bình thường mà, sao bây giờ lại đau bụng thế? Có phải do thức ăn vừa ăn không? Cũng không thể, đây là khách sạn năm sao mà.
"