Nhìn thấy bộ dáng mấy tiểu bối của Lục gia đang tranh thủ ăn, Kiều Diệp đã đoán được bọn họ bình thường chẳng những thiếu chất béo, còn không thể ăn no. Lão thái thái đem tất cả thứ tốt tiết kiệm được đưa đến cho một nhà của cha chồng cặn bã. Thật ra lão thái thái không chỉ đối xử với mấy người trong mấy phòng như vậy, đối với chính bà ta cũng giống như vậy. Lão thái thái bình thường cũng không nỡ ăn mặc tiêu phí. Ngoại trừ con thứ năm, bà ta đối với người khác và chính bà ta đều rất keo kiệt.
Kỳ thật ở nhà lão Kiều, Kiều lão thái cũng thiên vị tiểu nhi tử cùng đại tôn tử nhất. Có thứ tốt đều tăng cường cho hai người này ăn mặc dùng. Đối với nữ hài trong nhà lại càng khắt khe, giống như loại ngày hôm nay, con gái chỉ có thể ăn cháo trắng, được chia một đũa đồ ăn, khoai lang chỉ có nam đinh có thể ăn.
Nguyên thân còn thảm hại hơn, chỉ có thể húp chút cháo loãng, đồ ăn cũng không gắp. Nhưng Kiều lão thái thái không giống như Lục lão thái thái đối với chính mình cũng keo kiệt. Kiều lão thái có chỗ tốt, đều sẽ tự mình thu ăn. Mỗi ngày còn phải nấu một quả trứng gà ăn. Lúc có thịt, cũng là bà ta và Kiều lão đầu được chia nhiều nhất.
Sau này ở Lục gia, cách sống keo kiệt này phải thay đổi. Keo kiệt bủn xỉn ăn không đủ no, mọi người đều không có gì hi vọng. Trước tiên nàng cần phải thay đổi phương diện ăn uống.
Sau khi ăn xong, nàng buông bát đũa hỏi người ở đây: “Cha mẹ các ngươi giỏi làm việc gì?”
Trước tiên phải hiểu rõ những công việc mà mấy phòng am hiểu làm, mới có thể nghĩ ra biện pháp kiếm tiền, phân phối làm việc. Nàng nghĩ biện pháp, bọn họ xuất lực.
Lời này khiến các tiểu bối ở đây đều ngẩn người, không biết vì sao Kiều Tam Nha lại hỏi cái này.
Lục Thất Nha nhà Lục lão tam dẫn đầu trả lời: “Cha ta biết xây nhà cho người ta, mẹ ta nấu cơm ngon.”
Ngũ Nha nhà Lục lão đại nói: “Cha ta biết làm mộc, mẹ ta biết dệt vải, biết may quần áo.”
Tam Nha nhà Lục lão nhị nói: “Cha ta biết bện rổ, bện mũ rơm, mẹ ta biết thắt dây đeo, cũng biết dệt vải.”
Lục Nha nhà lão tứ nói: “Cha ta biết bện rổ, mẹ ta nấu cơm cũng ngon, cũng biết dệt vải.”
Kiều Diệp nhớ kỹ: “Được, ta biết rồi.”
Phụ nữ trong thôn này cơ bản đều biết dệt vải, bông bây giờ là sản phẩm lưu thông cả nước. Thuế thu vào có một hạng mục là vải bông, bởi vậy bên này gần như mỗi nhà đều trồng nửa mẫu, một mẫu bông dùng để dệt vải. Người trong thôn cơ bản cũng đều mặc quần áo làm bằng vải bông.
Sau khi Kiều Diệp ăn xong, gọi Lục Thiều vào trong sân nhìn, chỉ thấy trong một góc chất đống một ít nhánh mây và giỏ bện được một nửa.
Nàng hỏi Lục Thiều: “Những thứ này là đan đi bán sao?”
Lục Thiều trả lời: “Ừm, đây là Nhị bá và Tứ bá đan, đi lên trấn hoặc là huyện thành sẽ mang theo đi bán. Nhưng không đáng tiền gì, rất nhiều người đều biết bện giỏ mây cùng giỏ trúc.”
Nàng lại hỏi: “Thế có tủ mây và tủ trúc không?”
Ở hiện đại, nàng thích xem các loại phim và phim nguyên liệu thủ công mỹ nghệ, không bỏ sót món ngon, kỹ nghệ cổ. Bạn bè cùng nàng mở nông trang, cũng rất thích những thứ này, còn tự mình mở phát sóng trực tiếp, chuyên môn thu thập những thứ này đến tự mình làm, sau đó quay lại thành video.
Nàng không có mở phát sóng trực tiếp nhưng cũng đã làm không ít lần. Cho nên hàng mây tre trúc nàng đều biết không ít.
Lục Thiều lắc đầu: “Không có thấy loại ngăn tủ ngươi nói. Ngươi muốn dùng dây mây và cành trúc làm ngăn tủ?”
Kiều Diệp cười nói: “Đúng vậy, bất kể là dây mây hay là cành trúc, đều có thể làm thành đồ dùng trong nhà. Hai bá bá ngươi giỏi đan cái này, chúng ta có thể làm một ít đồ dùng trong nhà bán thử xem. Dùng dây mây và trúc chế tạo đồ dùng trong nhà thì tiết kiệm thời gian và công sức, quan trọng là vật liệu rẻ. Cho nên bán có thể rẻ hơn đồ gỗ rất nhiều, hẳn là sẽ có người mua. Nếu có thể làm được, chúng ta còn có thể mở nhà xưởng gia cụ làm bằng mây, làm bằng trúc và làm bằng gỗ đều có thể làm.”
Hiện tại, kiểu dáng đồ dùng trong nhà có hạn, có thể khai phát ra một ít, ví dụ như bàn gấp, tủ quần áo cửa kéo vân vân.
Cổ đại có được một tay nghề hạng nhất là kế sinh nhai. Nếu muốn học nghề mộc thì phải đi bái sư mới được.
Lục Thiều suy nghĩ một chút rồi nói: “Cái này cũng được, đại bá ta biết làm nghề mộc, làm đồ dùng trong nhà, đại bá cũng biết một chút. Ba bá bá khác cũng có thể giúp đỡ. Ta cũng hiểu không ít về nghề mộc, bọn họ có khiếm khuyết, ta hẳn là cũng có thể giúp một tay.”
Sau khi hắn chạy trốn tới biên cương, từng bái một hậu nhân Lỗ Ban làm thầy, đối phương đều dạy hết sở học cho hắn. Cho nên ở trên nghề mộc, hắn cũng phi thường am hiểu. Hắn biết tiểu tức phụ muốn nghĩ biện pháp, mang theo cả nhà cùng nhau kiếm tiền, bện thành một sợi dây thừng. Chẳng những bọn họ có thể sống những ngày tháng tốt đẹp, còn có thể cô lập đối phó với cả nhà cha ruột trong huyện thành. Có lợi ích như vậy trói chặt, mấy phòng sẽ từ phe của cha ruột đứng về phía bọn họ.
Kiều Diệp cười nói: “Được, vậy ngày mai chờ khi từ huyện thành trở về, ta sẽ nói với bọn họ.”
Lục Thiều nhớ tới một vấn đề: “Đúng rồi, đồ dùng trong nhà làm từ dây mây và cành trúc. Nếu ẩm ướt thời gian dài sẽ bị mốc meo, điểm này ngươi phải cân nhắc.”
Hắn từng dùng trúc làm thành những vật như chén, sau đó phát hiện sẽ sinh nấm mốc.
Kiều Diệp cười nói: “Ta biết một loại nước thuốc, để dây leo và trúc vào trong ngâm, sau khi hong khô, sẽ không bị mốc nữa. Lại quét thêm một lớp dầu cây trẩu, chẳng những cảm nhận độ sáng bóng tốt hơn, còn có thể chống nước chống mục nát, chống côn trùng.”
Đây là nàng cùng bằng hữu đi học được, lúc ấy còn bỏ tiền ra mua. Phối trí loại nước thuốc này, dược liệu, thực vật và khoáng thạch đều là tương đối phổ biến dễ tìm, không tốn bao nhiêu tiền.
Lục Thiều cười nói: “Hai điểm này có thể giải quyết, khẳng định có thể thực hiện.”
Kiều Diệp suy nghĩ một chút hỏi: “Ngươi rất am hiểu nghề mộc?”
Lục Thiều không giấu giếm: “Ta coi như am hiểu thổ mộc này.”
Kiều Diệp ánh mắt sáng lên: “Vậy sau này nếu ta muốn chế tạo chút đồ vật gì, liền giao cho ngươi hỗ trợ.”
Trên kiến trúc bằng gỗ, nàng biết một số lý luận nhưng thực hành lại không được. Xem ra bí mật của tiểu tướng công cũng không nhỏ.
Lục Diễm gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”
Kiều Diệp đột nhiên có một loại suy đoán, nàng ghé vào tai Lục Thiều, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi nói xem, sang năm cha ngươi có thể trúng cử không?”
Trong trí nhớ chưa từng nghe nói Lục Thiều từng bái sư phụ giỏi về phương diện gỗ đất gì đó.
Tiểu huyện thành này, cũng không có nghe nói ai rất am hiểu phương diện này. Nghe ý của Lục Thiều, hắn còn rất tinh thông. Vậy làm sao học được? Nhưng nàng đã quan sát, có thể xác định Lục Thiều không phải xuyên không.
Hắn rất gắt gao với cả nhà cha hắn, hơn nữa trước kia tín nhiệm tỷ tỷ của hắn như vậy, bây giờ lại chắc chắn đối phương phản bội hắn. Chắc chắn trong đó đã trải qua nhiều chuyện hơn. Vậy chỉ có hai khả năng, một là hắn đột nhiên có kỳ ngộ gì đó mà người khác không biết. Một khả năng khác, rất có thể là hắn trùng sinh trở về. Dù sao nàng cũng có thể xuyên qua, hắn cũng hoàn toàn có thể làm lại một lần.
Lục Thiều trong lòng hơi hồi hộp. Hắn cúi đầu nhìn về phía Kiều Diệp, đối diện với đôi mắt trong suốt mang theo nụ cười của cô. Hắn trầm tư một lát vẫn nói: “Hẳn là có thể trúng.”
Hắn cảm giác tiểu tức phụ hẳn là phát hiện hoặc hoài nghi cái gì. Hà Thần đại nhân là bịa đặt nhưng lai lịch của nàng tuyệt đối bất phàm. Có thể đoán ra một vài vấn đề của hắn, cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa nàng cũng chủ động hướng về hắn, triển lộ không ít chỗ đặc biệt của nàng.
Về sau muốn cùng nhau hợp tác, hắn nếu không tận lực ngụy trang che giấu, sẽ lộ ra không ít dấu vết. Cho nên nghĩ nghĩ, vẫn quyết định trả lời vấn đề của nàng. Tuy hắn sẽ không chủ động nói ra bí mật của mình nhưng nếu nàng hỏi đến chuyện sau này, hắn cũng sẽ tiết lộ cho nàng biết.