Giang Ký An đưa tay cầm lấy hưu thư rơi xuống mặt, sau đó nhìn một lần.
Hắn không thể tin được ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Phong Hoa: “Chuyện như vậy cũng không thể lấy ra hồ nháo.”
Vệ Phong Hoa cười lạnh: “Ta lại không có bệnh, sẽ lấy loại chuyện này đến hồ nháo? Huống chi ở trong lòng ngươi, ta chính là một người chỉ biết hồ nháo sao? Ta quả thật không bằng nhị phu nhân giả dối săn sóc hiền lành của ngươi. Cho nên ta sẽ thành toàn cho ngươi! Ngươi, cha ngươi cùng Nhị phu nhân của các ngươi, người một nhà đi tương thân tương ái đi. Sau khi ta rời khỏi Hầu phủ, cũng không có ai gây trở ngại ba người các ngươi ân ái.”
Nàng mỉa mai: “Ta cũng không cần nhìn các ngươi nữa, chỉ ghê tởm muốn nôn chết.”
Người vây xem ở đây nghe nói như thế, từ chấn kinh cùng không thể tin được, biến thành trong mắt lộ vẻ ăn dưa. Ngay cả Hầu phu nhân cũng nói như vậy, vậy xem ra những lời đồn kia là thật.
Chậc chậc, Hầu phủ hai cha con này cùng Nhị phu nhân, thật đúng là đủ loạn, cũng khó trách Hầu phu nhân muốn hưu phu. Tuy rằng hành vi này rất là ly kinh phản đạo nhưng lại khiến người ta không hiểu sao cảm thấy có thể hiểu được. Ai dính vào loại trượng phu và cha chồng này, đều sẽ chán ghét đến chết. Huống chi vị này còn là quận chúa được Thái hậu Hoàng đế sủng ái, làm sao có thể nhịn được.
Giang Ký An và Vệ Phong Hoa lớn lên cùng nhau từ nhỏ, đương nhiên nhìn ra được nàng khi nào là nghiêm túc, khi nào là đùa giỡn. Hắn chỉ không thể tin được, cũng không muốn tiếp nhận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play