Giang Ký An đi vào gian phòng của Vệ Phong Hoa, cũng bảo người đốt hết đèn lên. Không biết vì sao, qua nhiều năm như vậy chỉ cần phiền lòng, hoặc là gặp chuyện gì phiền lòng hắn đều tới nơi này ngồi một chút, hoặc là ở một đêm.
Khác với sự an ủi kiên nhẫn của Thủy Thu Lan thê tử nghe hắn nói phiền lòng, chẳng những cùng chung mối thù mắng chửi người phiền hắn, còn có thể biến đổi cách trêu chọc hắn thoải mái. Khiến hắn cảm thấy rất thoải mái dễ chịu nhưng bây giờ trong phòng trống rỗng, không có thê tử nụ cười như hoa, lộ ra thập phần quạnh quẽ.
Tưởng niệm đối với thê tử, lúc này cuốn sạch trái tim. Hắn lẳng lặng ngẩn người, không nhịn được nhớ tới những chuyện cũ của thê tử, không biết đã ngồi bao lâu, hắn đứng dậy đi vào trong ngăn tủ lấy áo trong thay, muốn đi ngủ một giấc thật ngon. Gần đây thật sự cảm thấy quá mệt mỏi nhưng mở tủ quần áo ra lại phát hiện, y phục của hắn một kiện cũng không có. Tiếp theo hắn mới cẩn thận đánh giá gian phòng một lần. Phát hiện trước kia thê tử cố ý chuẩn bị cho hắn chén trà phối đôi với nàng, cũng không thấy đâu. Lư hương hắn thích đã không thấy đâu. Một số vật trang trí và đồ chơi hắn tặng cho thê tử cũng đều không thấy. Trên giường vốn dĩ là gối đôi, biến thành gối một người.
Hắn hoảng hồn một chút, vội vàng gọi người hỏi thăm: “Y phục và những thứ như chén trà đâu?”
Nha hoàn trước đó trả lời nói: “Sau khi phu nhân trở về, bảo chúng ta thu lại tất cả những vật này rồi ném đi.”
Lại bổ sung một câu: “Chỉ cần đồ vật liên quan tới Hầu gia, tất cả đều ném đi.”
Giang Ký An mềm nhũn ngồi xuống ghế, cả người đều hoảng hốt. Ném hết, vậy mà lại ném hết tất cả. Thê tử muốn làm gì? Một loại thất kinh không nói được lan tràn, còn có lo lắng hoảng hốt. Giờ phút này hắn muốn gặp Vệ Phong Hoa. Vô cùng vô cùng muốn gặp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT