Vệ Phong Hoa khóc đến thương tâm, còn kể lại những chuyện tủi thân và uất ức mà nàng chưa bao giờ nói trong những năm gần đây ở Hầu phủ, cũng làm cho Thái hậu và Hoàng đế càng nghe càng tức giận.
Thái hậu đau lòng kéo Vệ Phong Hoa ngồi xuống.
Ôm nàng vỗ lưng: “Nha đầu này, chịu nhiều ủy khuất như vậy, sao không chủ động nói sớm một chút chứ? Ngươi cũng không phải xuất thân sa cơ thất thế như Thủy Thu Lan, ngươi còn có chỗ dựa là biểu ca ngươi làm chủ.”
Bà tức giận đến không chịu được: “Đôi cẩu nam nữ kia dám khi dễ ngươi như vậy, coi như biểu ca ngươi không tồn tại sao?”
Bà nhìn về phía Hoàng đế, nói: “Nhất định phải tra Giang Ký An và ả sa cơ thất thế kia trước đó có phải đã sớm có đầu đuôi hay không. Còn lão già kia nữa, không ngờ lại thiên vị cháu dâu như vậy, e là cũng có vấn đề, cũng phải điều tra kỹ lưỡng.”
Bà vẫn luôn cho rằng chất nữ gả cho nam nhân yêu mến, sống thoải mái như ý. Dù sao mỗi lần bà hỏi, chất nữ đều chỉ nói về chỗ tốt. Ai ngờ lại phải chịu ủy khuất nhiều năm như vậy, đây không phải là muốn bà đau lòng chết sao.
Sắc mặt Hoàng đế cũng trầm xuống: “Quả thật phải điều tra một chút.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT