Lận Hạo cho rằng phải tốn rất nhiều công sức, còn phải đánh mới có thể bắt được trâu rừng. Ai có thể nghĩ cứ như vậy thành công.
Kiều Diệp bật cười: “Bằng không thì sao? Chẳng lẽ lại còn chạy tới giữa bầy trâu đánh một trận. Như vậy chúng ta đều khẳng định có đi không về. Hơn nữa chúng ta đang muốn bắt con non, làm sao có thể bạo lực như vậy, dọa nó thì biết làm sao chứ?”
Lận Hạo không khỏi gật đầu: “Ngươi nói có lý.” Dọa trâu con của hắn, vậy hắn sẽ đau lòng.
Kiều Diệp cầm một lọ mật hoàn đưa cho hắn: “Được rồi, tiếp theo ngươi tự mình mang nó xuống núi đi. Trên đường đi ngươi cứ sờ nó nhiều một chút, dùng mật hoàn này dỗ dành là được.”
Lận Hạo nhận lấy, trong lòng có chút kích động. Hắn đi trước vuốt trâu, lại bị đối phương tránh thoát, càng hung dữ phòng bị kêu với hắn. Hắn đổ một viên mật hoàn ra, học Kiều Diệp đặt ở trong lòng bàn tay đưa tới.
trâu con nghiêng đầu nhìn hắn một chút, cảm giác hắn không có nguy hiểm gì. Cộng thêm bên cạnh có Tiểu Hắc tọa trấn, nó liền đánh bạo đi qua ăn. Lận Hạo vừa dỗ vừa sờ, lại vừa đút. Chờ đến khi rời khỏi nơi này, trâu con đã rất ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Lận Hạo. Thỉnh thoảng lại đòi hắn một viên mật hoàn.
Nhìn thấy Tiêu Thất và Khuất Kích đều có chút muốn nuôi trâu. Hai người liền nói với Kiều Diệp, nhưng nghe Kiều Diệp nói, những con trâu khác không thông minh lanh lợi như con này, bọn họ liền từ bỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play