Kiều Diệp nhìn ra được, Kiều Nhị Ngưu lúc này nội tâm vô cùng không bình tĩnh. Một bên ghi hận nữ nhân phản bội hắn, một bên lại không thể quên được nữ nhân kia. Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, huống chi hắn một chút cũng không vô tội.
Kiều Diệp cong môi: “Chính là ý trên mặt chữ. Thật ra các ngươi đều bị mẹ tiện nhân kia của ta đùa bỡn. Tuy ta ngu ngốc nhưng trí nhớ choáng váng những năm qua thật ra càng tốt hơn. Cho nên chuyện năm đó, ta vẫn còn nhớ rõ.”
Nàng hỏi ngược lại: “Các ngươi có biết, vì sao ta lại biến thành kẻ ngốc không?”
Kiều lão thái cùng Kiều Nhị Ngưu, không biết vì sao nàng đột nhiên hỏi như vậy.
Kiều Nhị Ngưu nói: "Rơi xuống sông nên thành ngốc!”
Kiều lão thái thái nói: “Không phải thần sông thu hồn ngươi đi phụng dưỡng, ngươi mới ngốc sao?”
Kiều Diệp bật cười: “Ta đúng là bởi vậy nên ngốc. Ta hẳn là nên hỏi, các ngươi biết ta là rơi xuống sông như thế nào không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT