Tổng cộng có bốn tờ khế đất, vùng đất hoang ở cửa thôn, vùng đất hoang cách đó không xa dưới núi hoang, còn có ngọn núi hoang cùng núi trúc. Ngoại trừ giá cả đất hoang đã nói sẵn. Núi hoang một trăm hai mươi lượng, núi trúc hai trăm mười lượng.
Kiều Diệp nhìn thấy trên bốn phần khế đất, tên của chủ đất đều là mình. Nàng ngẩng đầu nhìn Lục Thiều: “Sao tất cả đều là tên của ta?”
Nàng vốn còn tưởng rằng chủ nhân của hai mảnh đất hoang này hẳn là người của Lục gia.
Lục Thiều lại nói: “Số bạc này đều là ngươi kiếm được, chủ hộ đương nhiên đều là ngươi.” Hắn lại bổ sung một câu: “Tứ thúc bọn họ cũng đồng ý.”
Đến huyện nha, hắn trước đem nhang muỗi cùng cây nến đưa cho Lư huyện lệnh. Lại cùng đối phương bắt chuyện hồi lâu, khiến Tứ thúc hắn rất kinh hãi. Bởi vậy chờ hắn đưa ra chủ ý tên trên khế đất đều phải viết tên tiểu tức phụ, tứ thúc hắn do dự một chút, vẫn là đồng ý.
Tứ thúc là người thông minh, biết hắn và huyện lệnh quan hệ không tầm thường, cộng thêm toàn bộ nhà còn phải dựa vào tiểu tức phụ hắn dẫn theo làm giàu. Cho nên mới không xoắn xuýt, nhanh chóng làm ra quyết định như vậy.
Sau khi trở về, cũng nói việc này với người trong nhà, những người khác cũng không có xoắn xuýt quá nhiều, cũng không có ai đưa ra phản đối. Thật ra Kiều Diệp cũng không quá để ý mấy miếng đất này. Dù sao nàng không cho rằng mình sẽ luôn ở lại trong thôn này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play