Trước đây Lục Thiều chưa từng nghĩ tới chuyện ở riêng. Hiện tại có thêm một cô vợ nhỏ, chính hắn không sao cả nhưng lại có loại cân nhắc này.

Hắn lại nói: “Ngươi gả cho ta, người Lục gia khẳng định sẽ bị Úc Uyển Chi mua chuộc, xúi giục muốn ức hiếp ngươi.” Mẹ kế của hắn thích nhất là chơi những trò ám chiêu mượn đao giết người.

Lúc ta ở nhà có thể che chở ngươi nhưng ta còn phải tiếp tục đi đọc sách, chỉ sợ lúc ngươi ở nhà một mình, không dễ đối phó một đám bọn họ. Muốn phân gia cũng không tệ, ngươi không cần chịu bọn họ ủy khuất, cũng có thể càng tự do một chút.”

Mặc dù tính cách của Kiều Diệp không giống như sẽ bị bắt nạt nhưng Lục gia người đông thế mạnh, mỗi một người đều là cực phẩm không nói lý lẽ, thích khóc lóc om sòm. Hắn chỉ sợ lúc mình không có nhà, nàng sẽ chịu thiệt.

Kiều Diệp sờ sờ cằm: “Không, ta cảm thấy phân gia đối với chúng ta mà nói, ngược lại không phải có lợi nhất, hơn nữa còn rất chịu thiệt.”

Lục Thiều ngẩn người: “Bất lợi? Chịu thiệt?” Hiện tại bọn họ cũng không chiếm được tiện nghi gì.

Kiều Diệp trả lời: “Ở riêng, cha ngươi còn có thể dùng hiếu đạo tiếp tục đè ép ngươi. Hắn rất biết ngụy trang, bây giờ đối ngoại vẫn là hình tượng cha hiền. Cho nên coi như phân gia, hắn đưa ra yêu cầu gì, hoặc là mẹ kế giở trò, nếu chúng ta phản kháng hoặc là cự tuyệt, chính là bất hiếu, sẽ có trở ngại đối với thanh danh. Ngươi không đọc sách thật ra không sao cả nhưng muốn thi khoa cử làm quan, thanh danh liền rất quan trọng. Hơn nữa bọn họ lợi dụng người Lục gia kiếm tiền nuôi dưỡng, một mực nằm sấp hút máu, cũng quá tiện nghi cho bọn họ. Nếu cực phẩm của Lục gia thích chiếm tiện nghi, cũng dễ dàng bị lừa dối, Úc Uyển Chi có thể làm, chúng ta cũng có thể. Cha ngươi có thể dùng hiếu đạo ép ngươi, chúng ta cũng có thể mà!” Nàng nháy mắt với Lục Thiều: “Bà nội cực phẩm có sức chiến đấu rất mạnh kia của ngươi vẫn còn sống rất tốt đấy, nên ta cảm thấy chúng ta không phân gia, mà là muốn cho đám người bà nội ngươi chủ động đem cả nhà cha mẹ kế của ngươi phân ra. Còn phải xé rách mặt nạ bọn họ giả nhân giả nghĩa, để mọi người đều biết bộ mặt thật của bọn họ.”

Ở cổ đại, chỉ cần Lục Thiều họ Lục thì sẽ buộc chặt với lão Lục gia, có quan hệ không thể tách rời. Quan niệm gia tộc cổ đại và dòng họ rất nặng, cha mẹ còn không phân nhà. Người Lục gia mặc dù cũng đều là cực phẩm nhưng không có giống như người Kiều gia hại mạng của bọn họ. Mỗi một người đều là hảo thủ làm việc, đầu óc đơn giản lại dễ lừa dối. Vậy tại sao phải tiện nghi cha cặn bã cùng một nhà mẹ kế. Đây chính là con lừa có sẵn lại dùng tốt đấy. Nàng muốn dùng bọn họ thì phải ném cà rốt, để bọn họ có thể ăn ở trong miệng, không giống như phụ mẫu cặn bã chỉ biết vẽ bánh, để bọn họ đốt tiền cả đời. Đây là cả hai cùng có lợi.

Nàng lại ý vị thâm trường nói: “Những thân thích cực phẩm này, dùng tốt chính là một thanh đao tốt, chuyên môn đâm cha mẹ ruột của ngươi. Mặc dù bà nội ngươi coi trọng và sủng ái cha ngươi nhưng cùng mẹ kế ngươi lại là quan hệ đối lập mẹ chồng nàng dâu. Bảo bà nội ngươi đi tìm mẹ kế ngươi gây chuyện, cha ngươi khẳng định che chở chân ái của hắn, mâu thuẫn này không phải sẽ tới sao? Lâu dần, bà nội ngươi nhất định sẽ thất vọng đối với cha ngươi, càng ngày càng chán ghét mẹ kế, lại thêm chúng ta phối hợp cùng mấy phòng khác ra sức, luôn có thể để cho bà ta chủ động đem một nhà cha ngươi phân ra. Mà vì sao bị phân ra? Còn không phải bởi vì cưới vợ quên mẹ, bất hiếu. Cưới kế thất, liền khắt khe với con ruột. Tốt nhất là có thể đem gian tình của bọn họ cùng lộ ra ngoài. Cái thứ bất trung bất hiếu này, không phân bọn họ ra ngoài thì phân ai đây?”

Lục Thiều nghe Kiều Diệp nói xong, hiểu ý nàng ngay lập tức. Hắn đã từng làm phụ tá cho hoàng tử, cũng không ít lần bày mưu châm ngòi ly gián. Đơn giản là vì mình là nam nhân, không tiện đến trước mặt bà nội bá mẫu thẩm thẩm. Cho nên loại phương pháp này, không thích hợp với hắn nhưng tiểu tức phụ lại có thể dùng.

Trên phương diện châm ngòi thổi gió, tiểu tức phụ xác thực lợi hại, Úc Uyển Chi hẳn không bằng nàng. Nhìn người Kiều gia vừa rồi bị đánh lại mắng, còn cõng nồi muốn đào mộ tổ nhà người ta là biết tiểu tức phụ có thiên phú ở phương diện này.

Hắn cười nói: “Đây quả thật là biện pháp tốt, đối với chúng ta cũng có lợi nhất.” Hắn phát hiện tiểu tức phụ rất hiểu biện pháp làm sao biến hoàn cảnh xấu thành ưu thế. Tiếp theo chuyển chủ đề nói: “Nhưng muốn bà nội ta và mấy phòng khác từ bỏ một phòng cha ta mà đứng về phía chúng ta, không phải dễ dàng làm được như vậy. Từ bỏ nhi tử bà coi trọng yêu thương và đầu tư nhiều năm như vậy, chẳng khác nào ném đá trên sông”

Kiều Diệp cười nói: “Thế giới này không có bằng hữu vĩnh viễn, lại có lợi ích vĩnh viễn. Chỉ cần chúng ta cho đủ lợi ích, không sợ bọn họ không đổi phe một lần nữa. Bà nội ngươi để ý cha ngươi. Ngoại trừ lý do hắn là tiểu nhi tử biết dỗ ra, còn bởi vì hắn là tú tài, có thể vì bà ta tranh đủ mặt mũi. Vậy ngươi liền thi cử nhân, tiến sĩ đè đầu cha ngươi, so với cha ngươi càng có thể vì lão thái thái tranh mặt mũi. Hơn nữa khi bà thất vọng đối với cha ngươi thì bà dĩ nhiên sẽ dời mục tiêu yêu thương và coi trọng đi. Về phần mấy phòng khác, vậy thì càng đơn giản. Vẫn luôn dùng cà rốt treo ở phía trước, để bọn họ ăn được phúc lợi cùng chỗ tốt chân chính. Bọn họ hiện tại cung cấp nuôi dưỡng một nhà cha ngươi, thật ra cũng là vì về sau đạt được hồi báo, mà chúng ta nếu  có thể cho bọn họ lợi ích cùng hồi báo thật nhanh thì Không cần chúng ta nói, bọn họ đều sẽ biết lựa chọn phe phái như thế nào. Yên tâm đi, những thứ này cứ giao cho ta, nhiệm vụ của ngươi chính là học cho giỏi, thi tốt hơn cha ngươi. Nếu có thể ra làm quan thì tốt nhất, sau đó làm chỗ dựa cho ta.”

Muốn buộc chặt với lợi ích của các cực phẩm, không thể tách rời với tiền. Nghĩ biện pháp làm giàu, đối với nàng mà nói ngược lại không khó. Nhưng nhiều khi quá nhiều tiền mà bối cảnh không đủ chống đỡ chính là mầm tai vạ. Sẽ bị người có quyền theo dõi, sụp đổ như thế nào hoặc chết như thế nào cũng không biết. Cho nên đánh nhỏ nháo nhỏ không sợ nhưng phát triển càng ngày càng tốt phải cần chỗ dựa.

Lục Thiều đọc sách lợi hại, thi khoa cử nhập sĩ làm quan, không ngừng leo lên trên, có thể giải quyết tai họa ngầm này. Thật sự là do thân phận của nữ tử cổ đại quá mức hạn chế, nàng chỉ có thể đặt mục tiêu lên người Lục Thiều.

Ý cười trong mắt Lục Thiều càng ngày càng đậm: “Được, vậy trong nhà liền dựa vào ngươi, ta đi ra bên ngoài liều mạng, về sau làm chỗ dựa kiên cố nhất của ngươi.”

Khoa cử nhập sĩ, vốn là con đường hắn muốn đi. Đời này hắn sẽ cố gắng càng leo càng cao, làm chỗ dựa cho nàng. Loại cảm giác bị người khác cần ỷ lại này, thật đúng là không tệ. Tiểu tức phụ chẳng những thông minh, nhìn vấn đề cùng mọi chuyệ còn rất sâu xa mưu tính. Thật không đơn giản.

Hắn đột nhiên hỏi: “Ngươi biết chữ không?”

Kiều Diệp nửa thật nửa giả nói: “Có biết! Ở thời điểm phụng dưỡng Hà Bá đại nhân từng học. Trừ nhận mặt chữ ra, ta còn học được một số biện pháp kiếm tiền. Cho nên mới dám nói muốn dùng lợi ích đả động mấy phòng khác, để bọn họ lên thuyền của chúng ta.”

Đây là chuyện sớm muộn gì Lục Thiều cũng biết, nàng cứ làm cơ sở trước. Còn về bí mật mình là người xuyên việt, cho dù sau này có thổ lộ tình cảm với Lục Thiều, nàng  cũng sẽ không chủ động nói. Lòng người chịu không được khảo nghiệm nhất, nàng cũng không muốn cầm cái này đi khảo nghiệm. Hơn nữa nàng phát hiện biểu hiện của Lục Thiều hôm nay không giống thiếu niên mười sáu tuổi chút nào. Nhắc tới nhà mẹ kế phụ thân cặn bã, còn có tỷ tỷ của hắn, tâm tình của hắn dao động lệ khí rất nặng. Hơn nữa hắn làm sao rõ ràng những chuyện kia của phụ thân cặn bã cùng mẹ kế Bạch Nguyệt Quang như vậy? Chắc chắn trên người Lục Thiều cũng có bí mật của mình. Nhưng nàng sẽ không đi đào sâu, mà bí mật của mình, cũng sẽ chôn dấu tận đáy lòng. Chỉ hy vọng hắn cũng có thể thức thời giống như mình, trong lòng mọi người biết rõ là được, nếu hắn nhất định phải đào bí mật của mình, vậy nàng chỉ có thể từ bỏ đối tượng hợp tác này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play