Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Diệp mang theo tức giận mắng cha ruột của hắn, ý cười trong mắt Lục Thiều nồng đậm. Chưa trải qua cái khổ của người khác thì chớ khuyên người khác thiện. Hắn đã từng chán ghét những người khuyên hắn bỏ qua. Quả nhiên, tiểu tức phụ không để hắn thất vọng. Hắn nói: “Mà tỷ tỷ của ta, ta đã từng rất tín nhiệm và che chở nàng, chúng ta cũng quan hệ tốt hơn. Nhưng mà hiện tại, ngươi trước đó cũng nhìn thấy rồi.” Kiếp trước hắn cũng không ngờ, tỷ ruột huyết mạch tương liên sẽ phản bội mình. 

Kiều Diệp hiểu ý hắn, đó là bây giờ không tin tưởng, quan hệ cũng không tốt. Trước đó Lục Mai một bộ dáng bạch liên hoa khóc lóc muốn nói lại thôi, nói là cái gì cũng không biết. Hiển nhiên là cố ý, cũng đại biểu từ bỏ đệ đệ Lục Thiều. Nàng hỏi: “Trong thôn truyền nàng và kế mẫu quan hệ rất tốt, cái này xem ra là thật?”

Lục Thiều gật đầu: “Ừm. Úc Uyển Chi mới vào cửa, đối với nàng mặt ngoài rất tốt. Về sau cháu của nàng tới nhà hai lần, tỷ tỷ ta liền coi trọng, chủ động tìm Úc Uyển Chi nói muốn gả. Úc Uyển Chi không chút do dự thúc đẩy hôn sự của hai người. Tỷ phu kia của ta cũng đang đi học, cha ta cũng không ít lần bởi vì Úc Uyển Chi mà chiếu cố hắn.”

Kiều Diệp đã hiểu: “Vậy xem ra tỷ của ngươi và mẹ kế có chung lợi ích, cho nên nàng lựa chọn đứng ở mặt đối lập với ngươi.”

Đoán chừng Lục Mai còn có chút não yêu đương, bình thường càng không ít lần bị mẹ kế và cháu trai của mẹ kế tẩy não. Nếu không cũng không làm được, loại chuyện lừa gạt đệ đệ trước đó. Nhưng đây không phải lý do cùng cái cớ để phản bội.

Trong mắt Lục Thiều có chút lạnh lẽo: “Đúng vậy, cho nên ngươi không cần phải để ý đến nàng, muốn đối đãi như thế nào cũng tùy ngươi.” Hắn đã từng che chở tỷ tỷ, hai năm qua còn nghĩ biện pháp kiếm tiền, lén lút trợ cấp nàng không ít, chỉ vì nàng có thể sống tốt hơn. Ai ngờ được, nàng lại không chút do dự đâm hắn một đao sâu nhất. Bởi vì rất để ý, mới có thể khổ sở, trái tim băng giá. Tỷ tỷ như vậy, không cần cũng được.

Kiều Diệp có thể hiểu được tâm tình của Lục Thiều, bị người thân nhất phản bội, hẳn là rất đau lòng. Nàng đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Không có việc gì, những thứ kia đều đã qua. Sau này ngươi thi khoa cử cho tốt, chỉ cần từng bước một thăng chức, ngày tháng trôi qua càng đẹp. Có thể khiến bọn họ ghen ghét đến đỏ mắt, hối hận thống khổ, mỗi ngày đều khó chịu chết bọn họ.” Giết người là phạm pháp, một loại trả thù tương đối tốt đối với kẻ địch, chính là dùng dao cùn cắt thịt, làm bọn họ luôn đau. Càng để ý cái gì, lại càng phải để cho bọn họ mất đi cái đó.

Lục Thiều nghe nói đến đây, hắn ta đè ép lệ khí vừa sinh ra xuống. Hắn khẽ cười một tiếng: “Ngươi cùng ta nghĩ giống nhau.” Tiểu tức phụ này, chẳng lẽ là trời cao cố ý đưa tới bồi thường hắn?

Kiều Diệp: “Vậy những người khác thì sao?”

Lục Thiều trả lời: “Những người khác cũng giống như ngươi nghe nói. Bà nội ta ở nhà nói một không hai, trong nhà gần như đều do bà định đoạt. Bà trước kia mất chồng, một quả phụ nuôi nấng mấy nhi tử, làm việc hung hãn đanh đá. Cho nên mấy nhi tử đối với bà đều vô cùng hiếu thuận nghe lời, cáctcon dâu cũng sợ bà. Đương nhiên ngoại trừ cha ta và mẹ kế. Bọn họ là ngoài miệng hiếu thuận và nghe lời, rất biết dỗ dành lão thái thái. Cũng bởi vậy cha ta ở trước mặt bà nội ta, có mặt mũi và được sủng ái nhất. Mấy bá bá và thúc thúc tính tình khác nhau, không tính là người xấu nhưng cũng không phải người lương thiện, mỗi người đều có tâm tư nhỏ, làm việc cũng đều là hảo thủ. Mấy bá mẫu và thẩm thẩm tính tình đanh đá keo kiệt, còn thích chiếm tiện nghi. Cho nên mới bị Úc Uyển Chi lợi dụng điều này, thỉnh thoảng đối với các nàng có chút ân huệ nhỏ. Các nàng sẽ đi trong thôn thầm thì về ta, ví dụ như ta không muốn lấy đồ đần làm thê tử. Ở nhà cũng sẽ nhăn mặt với ta, ngoài sáng trong tối châm chọc. Bá bá và thúc thúc không nói chuyện với ta, nhưng bọn họ đều thể hiện rõ ở mặt ngoài, không giúp ta cái gì. Ngoại trừ đối ngoại sắp xếp ta, trong nhà vung tay, ngược lại không có hại ta.”

Hắn lại nói: “Trước kia ta ở tại huyện thành, trở về thôn cơ hồ mỗi ngày đều phải đi lên trấn đọc sách. Thời gian ở chung với bọn họ không nhiều, không có cảm tình gì. Người của lão Lục gia, dùng lời của ngươi mà nói, kỳ thật cũng đều rất cực phẩm. Cho nên bị Úc Uyển Chi mua chuộc, biểu hiện ra thái độ như vậy, cũng rất bình thường.” So với thủ đoạn tâm kế cùng tàn nhẫn của cha ruột, mẹ kế, kế ca kế muội, những người này thật không tính là cái gì.

Kiều Diệp hiểu rõ Lục gia từ lời nói của hắn. Nàng nghĩ nghĩ hỏi: “Nhà cha ngươi dựa vào cái gì mà sống? Tài sản ông ngoại ngươi để lại? Bọn họ nhìn qua rất giàu có, chẳng những có xe ngựa, ngày lễ ngày tết còn có thể bao lớn bao nhỏ đồ vật đưa về. Bà nội ta cũng rất ghen tị với việc này, ở nhà mắng mấy nhi tử không nên thân.”

Lục Thiều trả lời: “Tài sản ông ngoại và mẹ ta để lại chủ yếu là nhà ở huyện thành, xe ngựa và một cửa hàng. Bạc để lại cho hắn không ít nhưng cha ta đi thi cử nhân hai lần, bình thường chi phí ăn mặc cũng không ít, hẳn là tốn hơn phân nửa rồi. Trong hai ba năm qua, chủ yếu là người Lục gia tiếp tục cung cấp cho hắn đọc sách, duy trì cuộc sống của một nhà bọn họ. Về phần bao lớn bao nhỏ mang về, chẳng qua là lông dê trên thân dê mà thôi. Úc Uyển Chi rất hiểu thu mua lòng người, những phụ nhân này ở quê nhà, làm sao có thể là đối thủ của bà ta. Bị thứ không đáng giá bao nhiêu tiền dỗ dành, Úc Uyển Chi tùy tiện hứa hẹn chút gì đó, bọn hắn liền bị lừa. Chiếm chút tiện nghi nhỏ mà chịu thiệt lớn, chính là như ngươi nói coi tiền như rác. Tiền mấy phòng kiếm được giao cho công trung, không bao lâu sẽ bị cha ta cùng mẹ kế, từ trong tay bà nội dụ đi. Ngoại trừ bạc, lương thực tinh bọn họ ăn hàng năm cũng đều là nhà cũ đưa đi. Trong nhà cơ bản đều là ăn lương thực thô. Gà vịt nuôi trong nhà, trứng gà nhặt được, có chín phần mười đều là phải đưa đi huyện thành cho bọn họ.”

Hắn lại châm chọc nói: “Mỗi lần bọn họ bao lớn bao nhỏ về thôn là thật, nhưng lúc rời đi, những thứ này sẽ lại bị bọn họ mang đi hơn phân nửa. Nhưng mà chuyện này cũng không có để cho người ngoài biết. Xưa nay đều là làm dáng cho người trong thôn xem, kiến tạo thanh danh tốt, dỗ dành người Lục gia mà thôi.”

Hắn lại bổ sung một câu: “Đúng rồi, phí học hành của ta, từ sau khi trở lại trong thôn đều là tự mình bỏ ra. Ngoại trừ một ít tích góp ông ngoại từng để lại cho ta, đều là ta chép sách và viết thoại bản kiếm được.”

Kiều Diệp im lặng nói: “Cha ngươi thật sự là cặn bã, nhổ lông nhạn bay qua làm rất trơn ha!”

Nàng và Lục Thiều ngồi chung một thuyền, dĩ nhiên là quan hệ đối lập với gia đình cha mẹ cặn bã ở huyện thành. Nàng nghĩ nghĩ hỏi: “Cha và mẹ kế ngươi, sẽ muốn c

phân gia chúng ta ra không?”

Lục Thiều trả lời: “Trừ phi ta bị ô uế danh tiếng, ví dụ như trước đó bị vu oan giết ngươi. Nếu không bọn họ sẽ không ở riêng. Bọn họ một mặt không quen nhìn ta, một mặt cũng không muốn ta thoát khỏi khống chế. Cha ta còn phải tiếp tục thi cử nhân, dưới tình huống ta không phạm sai lầm lớn mà hắn lại  đem ta phân ra, ít nhiều sẽ ảnh hưởng một ít thanh danh. Dù sao bọn họ cũng là một trong những nhà tốt nhất trong mắt người trong thôn. Hiện tại ta lại là con trai duy nhất của hắn.”

Hắn lại nói: “Hơn nữa cho dù tách ra, hắn là cha ta, ở trên hiếu đạo vẫn đè ép một đầu, cũng không phải là có thể đứt đoạn toàn bộ. Nếu hắn tố cáo ta bất hiếu, làm hỏng thanh danh của ta, đối với ta cũng bất lợi.”

Cha hắn có thể lợi dụng hiếu đạo, có ưu thế dĩ nhiên. Nhưng chỉ cần nắm được đối phương, ngược lại cũng không sợ điểm này. Hắn hỏi: “Ngươi muốn ở riêng sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play