"Ngủ ngon nhé, mẹ!" Quý Tâm Bối lớn tiếng chào tạm biệt Quý phu nhân, rồi quay đầu hỏi Quý Tinh Nhiên: "Anh Tinh Nhiên, bây giờ vẫn còn sớm, anh có muốn chơi gì không?"
Bóng dáng mẹ đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Quý Tinh Nhiên thu hồi ánh nhìn, trong lòng cảm giác trống vắng lướt qua, rồi cậu hỏi Quý Tâm Bối: "Mẹ lúc nào cũng nghỉ ngơi sớm như vậy sao?"
Quý Tâm Bối gãi đầu: "Chắc vậy. Mẹ muốn ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc nên thường về phòng sớm. Nhưng đôi khi, dù đã muộn, em vẫn thấy mẹ xuống lầu, chắc là mẹ muốn có không gian riêng thôi."
Bất ngờ, Quý Tâm Bối vỗ tay: "Anh Tinh Nhiên, em dẫn anh đi dạo quanh nhà nhé. Anh mất trí nhớ, biết đâu đi dạo một vòng lại nhớ ra điều gì đó!"
Quý Tinh Nhiên gật đầu. Cậu đồng tình với ý kiến của Quý Tâm Bối, cảm giác bất an dâng lên trong lòng khi không có ký ức rõ ràng. Cuộc gặp với mẹ hôm nay không giống với những gì cậu từng hình dung. Cậu không biết liệu đó có phải vì mẹ không vui hay vì bà vẫn còn giận cậu, hoặc có thể... vốn dĩ mẹ cậu đã như thế.
Cảm giác mơ hồ khiến cậu càng khao khát lấy lại ký ức. Cậu không muốn trở thành kẻ ngoài cuộc trong chính gia đình mình.
Quý Tâm Bối nhanh nhẹn bước lên trước dẫn đường, Thường Hà chờ Quý Tinh Nhiên đứng dậy, rồi bước đi bên cạnh cậu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT