Thiếu Gia Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn Mất Trí Nhớ

Chương 1: Mưa to


1 ngày

trướctiếp

“Ầm vang —— oanh ——”

Trên trời mưa to tầm tã, trên đường duy nhất một chiếc Maybach màu đen đang thong thả chạy, tài xế nâng cao cảnh giác, đôi tay nắm tay lái, nhìn chằm chằm phía trước con đường, trong lòng nghĩ thầm, trời cũng mưa to quá rồi đi.

Tia chớp xẹt qua không trung, ánh sáng chói trong mảnh trời đen tối làm người không thở nổi trong ban đêm.

“Ai…… Phía trước hình như có người?” Nương theo tia chớp, tài xế nhìn đến ven đường tựa hồ có người ở trong mưa, lảo đảo lắc lư về phía trước đi tới. 

Nơi này là khu thành thị thông qua biệt thự đi tới, xe đã chạy gần đến đây, hai bên đường không còn nhà nào sáng đèn, đã trễ thế này, mưa còn rất lớn, như thế nào còn có người dầm mưa đi trên đường vào giờ này?

Bởi vì quá mức không thể tưởng tượng, tài xế mở miệng có phần chần chờ, thậm chí hoài nghi có phải hay không chính mình xuất hiện ảo giác.

Tài xế trong xe thông qua bên kính chiếu hậu âm thầm quan sát ngồi ở ghế sau, người đàn ông khoác trên mình bộ tây trang lịch lãm kết hợp với giày da, hai mắt người đàn ông khẽ nhắm, dường như không có nghe được tài xế nhỏ giọng nói thầm, cũng không có chú ý tới người đi trên đường một cách khác thường.

Tài xế thu hồi tầm mắt, một lần nữa phóng tới con đường phía trước.

Qua phía trước cuối cùng một cái đèn xanh đèn đỏ, liền lập tức tiến vào khu biệt thự. Đèn xanh lập loè, ngày mưa không ngớt như này, tài xế không dám vượt đèn đỏ, ông chân đặt ở phanh mà dừng lại, trước tiên giảm tốc độ, tầm mắt lại không chịu khống chế mà hướng bên đường kia đi, mưa to gió lớn, người đi đường kia không biết cần hỗ trợ gì không?

Nhưng mà con đường hai bên lối đi bộ bỗng không còn bóng người, tài xế sửng sốt một chút, chẳng lẽ thật là ông ảo giác?

Giây tiếp theo, ông mở to hai mắt, xe phanh lại. Mưa rơi không ngớt, cũng may tài xế sớm đã giảm tốc độ, xe tuy rằng đột nhiên run một chút, vẫn là cầm chắc tay lái mà ngừng lại.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau chậm rãi mở hai mắt, đôi mắt thâm thúy, phảng phất sâu không thấy đáy.

Tài xế xuyên thấu qua bên trong xe kính chiếu hậu quan sát vẻ mặt của ông chủ, thật cẩn thận nói: “Ách —— tiên sinh, có người té xỉu……”

Ông giải thích cho ông chủ của mình mà lòng như lửa đốt, trong khoảng thời gian này, Lộ Quy Chu mỗi ngày đều thức đêm tăng ca đến rạng sáng, có khi ngủ luôn ở trong công ty, gã làm tài xế mấy ngày nay nhưng ít khi gặp thiếu gia của mình.

Hôm nay Lộ Quy Chu khó lắm mới có thời gian tan làm sớm, nhưng bị người nha kêu về để tham gia yến tiếc. Lúc ông đến thấy sắc mặt của thiếu gia không tốt lắm, cái gọi là yến tiệc cũng chẳng vui vẻ là bao.

Rốt cuộc có thể về chỗ ở để nghỉ ngơi, trên đường lại đột nhiên mưa to, đường về nhà cũng chậm hơn, giờ còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn này nữa.

Tầm mắt của Lộ Quy Chu nhìn ngoài cửa sổ, thấy thân ảnh ở xa vừa lầy lội dính mưa ướt nhèm, nhỏ yếu, mặt mày liền cau lại, môi mỏng khẽ mở: "Ăn vạ?"

“Hẳn là không phải……” Tài xế đánh giá khoảng cách của xe với người đang nằm trên mặt đất, nói như thế nào đây, đã trễ thế này, gió mưa lại lớn, nếu người nọ là vì ăn vạ, thì thật là quá không chuyên nghiệp.

Mưa to tầm tã vẫn trú xuống, giọt nước rơi tạo ra tiếng xung quanh cửa sổ của xe, tuy rằng đã gần sáng, nhưng cả đêm dầm mưa như vậy thì cũng không ổn.

Lộ Quy Chu nhíu mày: “Xuống xe nhìn xem.”

Tài xế tuân lệnh, cởi bỏ đai an toàn, đẩy ra cửa xe cầm ô đi ra ngoài. Lộ Quy Chu ngồi ở trong xe, bóng của một người một xe chồng chéo lên nhau.

Bước chân tài xế đi nhanh đến chỗ nơi người kia nằm ngã xuống đất, ngồi xổm lẩm bẩm muốn kêu họ tỉnh, lại đẩy đẩy thân hình nhỏ yếu, sau đó liền quay lại, vì tránh cho mưa gió xối đến chỗ thiếu gia, ông mở ghế điều khiển, nói cho Lộ Quy Chu ngồi sau xe: "Tiên sinh, cậu ấy ngất rồi, kêu không tỉnh."

Lộ Quy Chu vừa nhấp môi, tài xế lần nữa nói tiếp, như là lầm bầm lầu bầu trong miệng, lại giống như muốn nói cho Lộ Quy Chu nghe: "Đã trễ thế này, mưa lớn, nằm mãi một chỗ trên đường, thân thể người này gầy yếu như vậy, không biết còn có thể trụ được đến sáng ngày mai không?"

Tầm mắt Lộ Quy Chu lại một lần nữa nhìn về phía xa xăm trong màn mưa , thân hình yếu ớt nằm trên mặt đất, bất động giống như tuỳ thời có thể hoà vào cùng với màn đêm tối tăm mịt mù cùng với thời tiết mưa to cắn nuốt.

Anh vốn là người không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng cũng không phải là người vô tâm trơ mắt để mặc người ta chết ngay trước mắt anh

Lộ Quy Chu bung dù, đẩy cửa tiến vào trong cơn mưa, giày da được thiết kế thủ công tinh tế bị dính bẩn bới những giọt mưa bùn làm ướt, bước đi đều đều, mấy bước liền đi đến chỗ người nằm trên mặt đất, vì người kia mà che đi giọt nước mưa rơi xuống.
 

Đến gần, Lộ Quy Chu mới thấy rõ người nằm trong vũng nước bùn là một thiếu niên với tướng mạo mỹ lệ, mái tóc đen nhánh bị nước mưa xối ướt nhẹp, những giọt nước lăn trên má, qua ngũ quan tinh xảo của thiếu niên, đọng trên hàng mi cũng là những giọt nước như sương sớm đậu trên cành lá, tô rõ lông mi cao vút, càng lộ vẻ tái nhợt yếu ớt.

 

Lộ Quy Chu duỗi tay chạm vào làn da của thiếu niên, cái lạnh truyền qua có thể nhận rõ được cơ thể của thiếu niên dường như không có độ ấm, ốm yếu thật sự.

Lộ Quy Chu thu hồi tay, đang muốn quay đầu kêu tài xế lại đây, lại bị xúc cảm từ đầu ngón tay đánh gãy động tác.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp