Nói cách khác, đây là phòng của hắn, là giường của hắn? !
Khuôn mặt của Nhiễm Mộ Tầm đột nhiên vặn vẹo.
Tư Cận Trạch hài lòng nhìn thân thể nhỏ nhắn của cô đang ngồi trên chiếc giường lớn màu đen của hắn, sờ chóp mũi của cô, "Nghỉ ngơi thật tốt, có việc gì thì gọi dì Lưu, anh giúp em mang đồ đến đây."
"...Được, cảm ơn anh ...Cận Chi."
Cô ngước mắt lên, vô cùng đơn thuần trong sáng.
Tư Cận Trạch đi ra ngoài.
Nhưng cả căn phòng đều tràn ngập hơi thở của hắn, Tiểu Phong Tử không nói thì không sao, nhưng khi nói ra, cô liền cảm thấy khó thở.
Có cảm giác thở không nổi.
Cô loạng choạng đứng dậy, cẩn thận mở cửa sổ, một lúc sau, Tiểu Phong Tử nhắc nhở Tư Cận Trạch đã trở lại.
Nhiễm Mộ Tầm sững người trong giây lát, cô cố gắng mò mẫm trở lại giường, nhưng vì quá lo lắng, cô đã va vào bàn và làm đổ chiếc bình trên đó, chiếc bình vỡ tan tành trên mặt đất, cô cũng ngã xuống.
Những mảnh vỡ của chiếc bình trượt trên tay và cẳng chân cô.
Tiểu Phong Tử bình tĩnh nói: "Kí chủ, coi như ngươi cố ý thương tổn chính mình, Tư Cận Trạch cũng sẽ không vì mềm lòng mà không chạm vào người."
"..."
Nhiễm Mộ Tầm chột dạ nhìn đi chỗ khác, "Ta không nghĩ như vậy..."
Tư Cận Trạch có thể lạm dụng tình dục với nữ chính, theo mô tả trong sách, anh ta sẽ phấn khích khi nhìn thấy máu của nữ chính.
Ý nghĩ cô vừa thoáng qua, nếu làm không hoàn hảo có thể phản tác dụng.
Âm thanh của chiếc bình vỡ đã thu hút Tư Cận Trạch ở tầng dưới, Tư Cận Trạch vừa mở cửa ra liền nhìn thấy một cô gái mặc đồ trắng đang ngồi trên chiếc bình vỡ, bàn tay và bàn chân mảnh khảnh của cô ấy bị trầy xước, máu loang lổ trên da. Màu đỏ tươi đó khiến cô trông...
Càng đẹp hơn!
Mùi máu trong không khí...
Càng làm máu hắn sôi lên!
"Cận... Cận Chi?"
Cô gái nhìn về phía anh trong sự bàng hoàng.
Tư Cận Trạch liếm môi dưới.
Đi đến bên cạnh cô, anh thở dài, "Sao em lại bất cẩn như vậy..."
“Em, em muốn... hóng gió một chút.”
Một giây sau, người đàn ông bế cô lên, đặt cô ngồi trở lại trên giường, "Nếu trúng gió em sẽ bệnh đấy."
"……Vâng."
Dì Lưu cầm hộp thuốc đi tới: "Tiên sinh..."
"Đưa tôi đi."
Tư Cận Trạch nhìn cô một cái, "Dì Lưu đi chuẩn bị ít món mà Nhiễm Nhiễm thích ăn đi."
"……Vâng."
Dì Lưu ngập ngừng nhìn hai người rồi đi xuống lầu.
Tư Cận Trạch liếc nhìn bóng lưng dì Lưu nheo mắt lại.
Nếu dì Lưu không phải là người mà Nhiễm Nhiễm quen biết và tin tưởng, để giảm bớt sự cảnh giác của cô, hắn đã tống khứ bà ấy từ lâu rồi!
Tư Cận Trạch quay đầu lại, nắm lấy tay Nhiễm Mộ Tầm, cẩn thận loại bỏ những mảnh vỡ trên vết thương của cô, và khử trùng cho cô.
Đặt miếng bông đã lau máu sang một bên, Tư Cận Trạch nhìn chằm chằm vào vết máu chảy xuống bắp chân của cô với đôi mắt sâu thẳm.
Thật muốn...
Trực tiếp liếm nó ...
Nếm thử cô... và máu của cô, xem nó có vị như thế nào.
Anh ghé sát vào bắp chân cô và hít một hơi thật nhẹ.
Chà, mùi hương của cơ thể, còn có mùi ngọt ngào của máu.
Nhiễm Mộ Tầm sững người, vẻ mặt cứng đờ.
Chết tiệt, các giác quan khác của cô nhạy cảm hơn khi cô không thể nhìn thấy.
Mặc dù cô không thể nhìn thấy những gì hắn đang làm, nhưng cô có thể cảm nhận được.
Chỉ mất mười phút để xử lý vết thương, nhưng Nhiễm Mộ Tầm lại cảm thấy vvô ccùng lạnh sống lưng.
Tư Cận Trạch đứng lên, vỗ vỗ đầu của cô nói: "Nghỉ ngơi thật tốt, đến giờ ăn cơm anh gọi em."
Nhiễm Mộ Tầm còn chưa kịp gật đầu, giọng nói của Tiểu Phong Tử đã từ trong đầu vang lên:
"Ký chủ, nhiệm vụ ngẫu nhiên của người còn chưa có hoàn thành."