Nhiễm Mộ Tầm kêu lên một tiếng, bất lực bị hắn ôm vào lòng.
"Anh, anh làm gì. . ."
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nam nhân, "Em đi chậm quá... Hơn nữa chỉ ở lầu hai mà thôi, không cần chờ thang máy, tôi ôm em đi thang bộ nhanh hơn."
"..."
Nhiễm Mộ Tầm trầm mặc trong chốc lát, chỉ có thể ngoan ngoãn vòng tay qua cổ hắn, cảm nhận hơi thở đều đặn và chậm rãi của hắn thở ra trên cổ của cô, khiến cổ cô đỏ bừng.
Ngay sau khi đến bãi đậu xe, cô được đặt lên ghế phụ, Nhiễm Mộ Tầm còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì khí chất nguy hiểm quen thuộc của người đàn ông đã bao trùm lấy cô!
“Anh làm, làm gì?”
Trong bóng tối, cô lo lắng chống lại hắn, nhưng cô không phát hiện ra rằng vị trí của đôi tay nhỏ bé của mình vô cùng ái muội.
Ngay trên phần nhạy cảm nhất trên ngực hắn.
Thân thể này cực kỳ yếu ớt, ngay cả bàn tay cũng nhỏ mềm, giống như nếu nắm chặt sẽ gãy, ấn như vậy chỉ khiến người nam nhân ngứa ngáy mà thôi.
Tư Cận Trạch cụp mi, nhìn cổ tay mảnh khảnh trắng nõn gần như trong suốt của cô ở trong xe mờ tối.
Nếu đôi tay như vậy bị trói bằng một sợi dây thừng màu đỏ, thì dù cô có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra được.. hình ảnh đó nhất định …rất đẹp.
Yết hầu anh giật giật, anh gắt gao đem hai tay cô buông xuống, sau đó chậm rãi tiếp tục tiến về phía trước, khi cô bị tiến sát đến mức có chút ngạt thở thì hai bàn tay to lớn của anh luồn qua đùi cô, giúp cô thắt dây an toàn, tay anh vô tình chạm vào bộ ngực của cô.
Nhiễm Mộ Tầm tức khắc cứng đờ.
Chết tiệt! Giả thiết của thế giới này là như thế nào? Chân tay và eo của thân thể này mảnh mai như vậy, tại sao ngực lại ….
Tai cô đỏ bừng.
Bên tai truyền đến tiếng cười sung sướng của Tư Cận Trạch, xe chạy đi.
Nhiễm Mộ Tầm mím môi, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Hệ thống nhắc nhở trong đầu cô: "Ký chủ, đối tượng công lược giá trị hảo cảm: 80, giá trị hắc hóa:100."
"..."
Nhiễm Mộ Tầm nguyền rủa trong lòng.
Đáng chết, mỗi nam thần hắc hóa đều có giá trị hảo cảm đối với nữ chủ cao như vậy, nhưng giá trị càng cao thì càng nguy hiểm, hơn nữa giá trị hắc hóa của hắn….
Đã đạt đến đỉnh điểm!
Nói cách khác, nếu cô không nhanh lên làm gì đó để giảm bớt giá trị hắc hóa của hắn, chỉ sợ nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, tính mạng của cô liền mất ở trong tay hắn!
Khi cô ký khế ước với Tiểu Phong Tử, Tiểu Phong Tử nhắc nhở cô rằng nếu cô chết trong thế giới nhiệm vụ, cô sẽ thực sự chết.
Cô không muốn chết.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.
Sau một hồi im lặng, Nhiễm Mộ Tầm mở mắt ra, bàn tay nhanh chóng tháo dây an toàn ra.
Tư Cận Trạch nheo mắt, xuống xe, mở cửa ghế phụ, cẩn thận ôm cô xuống xe!
"Không, không cần. . . Em tự đi được!"
Nhiễm Mộ Tầm lo lắng nói.
"Ngoan ngoãn... Lát nữa anh còn phải sang nhà bên cạnh giúp em chuyển đồ sang."
Vì cái chết của cha mẹ cô, nữ chủ không muốn ở lại Nhiễm gia một mình, vài ngày trước, Tư Cận Trạch đề nghị cô đến Tư gia ở tạm thời, từ nhỏ nữ chủ đã coi Tư gia như một ngôi nhà khác của mình, vì vậy cô ấy đã đồng ý.
"……Vâng."
Nhiễm Mộ Tầm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chịu đựng cái ôm của Tư Cận Trạch một lần nữa.
"Chào Đại... Thiếu gia, Nhiễm tiểu thư!"
Giọng nói của dì Lưu, dì nấu ăn của nhà họ Tư, giọng nói có vẻ ngập ngừng.
Nhưng Nhiễm Mộ Tầm không hề khó hiểu, trên danh nghĩa cô là vị hôn thê của Tư Cận Chi, giờ lại được Tư Cận Trạch ôm vào ... dì Lưu ngạc nhiên là chuyện bình thường.
Vừa rồi không có gọi "Đại thiếu gia", có lẽ là bởi vì Tư Cận Trạch đã ngăn cản.
Trước khi Nhiễm Mộ Tầm được đặt lên giường, trong đầu anh vang lên câu nói của Tiểu Phong Tử: "Ký chủ, đối tượng công lược đem người về phòng hắn."