Sau khi kết hôn cùng Phong Đô Đại Đế tôi nổi tiếng rồi

Chương 4


2 ngày


Cô gái trước mặt rất xinh đẹp, đầu búi hai chỏm tóc củ tỏi, cô ta có mái tóc được nhuộm màu hồng nhạt, trang điểm theo kiểu loli đáng yêu.

Khi nhìn thấy Thẩm Hoặc, cô ta chớp chớp đôi mắt, thoạt nhìn có vẻ nhanh nhẹn dễ thương.

Chỉ là cằm của cô ta hơi mất tự nhiên, cái cằm nhọn hoắt tì trên thành ghế da, trông giống hệt Xà tinh trong truyện anh em hồ lồ, kết hợp với vẻ mặt đáng yêu của cô ta thật khiến cho người khác không nỡ nhìn thẳng.

Nhưng Thẩm Hoặc không có nhìn mặt mà chỉ nhìn chăm chăm đỉnh đầu cô ta.

Không biết có phải cậu chưa tỉnh ngủ hay là ngủ đến ngu người rồi. Hoặc là hiện thực và cảnh trong mơ đang chồng chéo lên nhau.

Hình như cậu nhìn thấy nữ quỷ không đầu kia đang bám vào vai cô gái trước mặt, bàn tay sơn móng màu đỏ tươi đang khe khẽ vuốt ve mặt cô ta.

Chẳng qua chỉ là trong giây lát, bên tai cậu lại xuất hiện tiếng khóc hu hu, nữa quỷ mặc hỷ phục lại biến mất không dấu vết.

Qua hồi lâu, Thẩm Hoặc mới tìm lại được giọng nói của mình, trả lời cô gái trước mặt.

"Không, không có."

Cậu vô thức vân vê đầu ngón tay có nốt ruồi son, đây là động tác nhỏ cậu làm mỗi khi căng thẳng.

Ánh mắt cô gái hiện lên một tia ghen ghét.

Chàng trai trước mặt này có vẻ ngoài còn xinh đẹp hơn cả con gái. Khuôn mặt tinh xảo không cần son phấn, tuy chỉ mặc một chiếc áo thun trắng cùng chiếc quần jean đơn giản, cũng sẽ không khiến cậu trông gầy yếu. Ngược lại, còn lộ ra cảm giác oai hùng của tuổi trẻ.

Điều này khiến cô ta cảm thấy được mối nguy hiểm, người thanh niên này sẽ che lấp hết mọi ánh sáng của cô ta.

Cậu có thể sẽ là chướng ngại vật trong tiết mục mùa này.

Nhưng sự ghen ghét trong mắt cô ta được giấu rất tốt, khóe miệng cong lên, nở nụ cười ngọt ngào, thân thiện đưa tay về phía Thẩm Hoặc tự giới thiệu bản thân.

"Xin chào, tôi tên là Thích Mộng Mạn, là một beauty blogger trên app Đậu Đậu, rất vui khi được gặp cậu."

Cô ta cho rằng bản thân đã che giấu rất tốt, nhưng tiếc là, dù thay đổi trong nháy mắt, nhưng cũng không thoát khỏi đôi mắt từng trải của Thẩm Hoặc.

Sự ghen ghét chợt lóe lên trong mắt Thích Mộng Mạn đã sớm bị cậu nhìn thấy hết. Nhưng cậu không thèm để ý đến, bởi vì cậu đã nhìn quen thứ đó trong ánh mắt của Bạch Bằng Huyên.

"Thẩm Hoặc."

Nói nhiều thêm một chữ nữa cũng ngại mệt.

"Cái gì?!"

Thích Mộng Mạn nghe được cái tên Thẩm Hoặc này, đột nhiên hô to một tiếng, thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người trên xe.

Thấy tầm mắt của mọi người đều tập trung vào mình, cô ta hơi cong khóe môi, ánh mắt hiện lên tia ác ý.

Trong lòng Thẩm Hoặc dâng lên một loại dư cảm xấu.

“Cậu chính Thẩm Hoặc, người bị bôi đen toàn mạng ngày hôm qua, bị hàng vạn người trào phúng, antifan gấp trăm lần fans đó sao? Trên đó nói cậu là người đồng tính luyến ái, còn đi theo ông già... hầu ngủ, có thật như vậy không?”

Thích Mộng Mạn xây dựng hình tượng một em gái ngọt ngào, nhưng miệng lại rất độc.

Thật ra ở xã hội hiện nay đã có thể tiếp nhận phần lớn đồng tính luyến ái, nhưng giới giải trí lại không giống vậy.

Yêu cầu đối với nghệ sĩ rất nghiêm khắc, bất kỳ vết nhơ nào cũng có thể khiến cho nghệ sĩ thân bại danh liệt, sa vào ngục thất.

Thích Mộng Mạn nói như vậy, hoàn toàn đem chuyện lùm xùm của Thẩm Hoặc phơi bày cho tất cả người ở đây biết.

Người đàn ông cơ bắp ngồi ở phía trước lộ ra vẻ mặt chán ghét rõ ràng.

Dường như chỉ cần nhìn Thẩm Hoặc thôi đã khiến hắn ta cảm thấy buồn nôn, trực tiếp quay đầu lên, cho Thẩm Hoặc một cái gáy.

Mà ngồi bên kia tên cơ bắp, là một chị gái có mái tóc đen dài ăn mặc vô cùng chững chạc, đi theo hướng người đẹp trưởng thành, liếc nhìn Thẩm Hoặc đầy khinh thường.

"Này, phó đạo diễn, lát nữa tới chỗ quay phim, tôi không muốn đi chung với cậu ta. Tôi nghe nói cái giới giải trí này của bọn họ rất ghê tởm, chẳng may có bệnh gì lây sang tôi, fans của tôi sẽ không để yên đâu!"

Bởi vì một câu của Thích Mộng Mạn, mà ấn tượng của mọi người trên xe đối với Thẩm Hoặc đã thành con số âm.

Hai bên dường như cách nhau một ngọn núi thật dày. Không khí tại hiện trường trở nên cứng ngắc.

Thích Mộng Mạn thấy mục đích của mình đã đạt được, lúc này mới áy náy che miệng, giả bộ đáng thương xin lỗi Thẩm Hoặc.

"Thật xin lỗi, xem cái miệng này của tôi, sao có thể cái gì cùng nói hết ra như thế này chứ? Anh Thẩm Hoặc, tôi không cố ý đâu, anh đừng giận tôi có được không?"

Cô ta chớp chớp mắt, trong ánh mắt nhìn như linh động toàn là cảm xúc chán ghét, khiến gương mặt dễ nhìn của cô ta hoàn toàn trở nên vặn vẹo.

Thẩm Hoặc nhìn cô ta một cái, không nói gì.

Mà Thích Mộng Mạn lại giống như đánh một trận thắng, đắc ý trở về chỗ ngồi.

Không phải Thẩm Hoặc không phản bác cô ta, chỉ là toàn bộ sự chú ý của cậu đều đặt hết lên cửa kính xe cách đó không xa.

Đôi giày thêu kia lại xuất hiện!

Lần này không còn cách lớp kính nữa, mà đã ở hẳn trong xe, ngay gần Thích Mộng Mạn. Mũi giày cảu đôi giày thêu ướt sũng, một giọt chất lỏng màu đỏ nhỏ xuống trên vai cô ta.

Từng giọt từng giọt, quần áo cô ta nhanh chóng bị thấm ướt.

Thích Mộng Mạn theo bản năng rùng mình một cái, lảm bẩm: "Nhiệt độ trong xe cũng quá thấp rồi đó."

Nói xong cô ta liền tìm nút điều hòa trên xe, chỉnh tăng nhiệt độ.

Hồn nhiên không biết, một đôi giày thêu đang lơ lửng trên bả vai nhỏ xuống từng giọt máu, nhanh chóng nhuộm đỏ nửa người cô ta.

Ngay lúc Thẩm Hoặc vừa chớp mắt, đôi giày thêu kia lại biến mất không thấy.

Đôi giày thêu màu đỏ cứ như một cô gái tinh nghịch, giở trò đùa dai, chờ sau khi hù được Thẩm Hoặc thì lại biến mất không thấy đâu.

"Lộp bộp, lộp bộp!"

Ngoài xe mưa càng ngày càng lớn, sắc trời cũng dần trở nên u ám.

Lúc này, hai bên cửa sổ đều là rừng cây rậm rạp, dường như bọn họ đang đi trên sườn núi.

Liếc mắt nhìn ra ngoài là có thể nhìn thấy dãy núi đá như ẩn như hiện trong mưa.

Nơi bọn họ muốn đến là Quỷ thành.

~~

Mấy nay cày 2 bộ “Tôi lại đánh sập câu chuyện kinh dị trong tường rồi” và “Hôm nào cũng muốn trộm nhóc con omega” nên h mới mò vô làm bộ này :vv


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play