Sau khi kết hôn cùng Phong Đô Đại Đế tôi nổi tiếng rồi

Chương 3: Giày thêu


2 tuần


Ngày hôm sau, Thẩm Hoặc đến đoàn phim kí hợp đồng.

Đạo diễn Vương thoạt nhìn có vẻ hung dữ nhưng cũng không phải là người xấu. Hai người thuận lợi kí hợp đồng, đương nhiên cũng có thể là do “nể mặt” Bạch Bằng Huyên nền mới có thể thuận lợi như vậy.

Cùng ngày, Thẩm Hoặc ngồi lên xe buýt đi đến Quỷ thành.

Ngay khi cậu chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, chiếc xe xóc nảy một chút, khiến cậu giật mình tỉnh lại.

Lúc này, nhiệt độ trong xe bỗng trở nên lạnh lẽo. Bầu trời vốn trong xanh, bỗng nhiên mây đen ùn ùn kéo đến, khiến cả bầu trời có chút u ám và ảm đạm.

“Tí tách.”

Một giọt mưa rơi trên cửa kính xe. Rất nhanh sau đó, trời bắt đầu đổ cơn mưa, mưa rơi rất nặng hạt, chỉ có thể n ghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên ô cửa. Mà ngọn núi ở phía xa, lại giống như được phủ lên một tầng lụa trắng mỏng, không nhìn rõ hình dáng ra sao.

Sắc trời dần dần u ám, cậu xem giờ, đã sáu giờ rồi.

Lúc này, Thẩm Hoặc lại nhìn ra cửa sổ, trong đêm mưa xuất hiện một đôi giày thêu ngay sát cửa sổ, mủi giày nhiễm máu, hòa cùng nước mưa trượt xuống cửa sổ.

Cậu dụi dụi mắt, tập trung nhìn kỹ, đôi giày thêu quỷ dị kia đã biến mất, thật giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu.

Giây tiếp theo.

Một đôi bàn tay nhợt nhạt và lạnh lẽo kề sát vào làn da của cậu.

Lạnh, vô cùng lạnh, lạnh đến mức cậu không nhịn được rùng mình một cái.

Thứ kia, dường như muốn hòa cùng một thể với cậu.

[ Hu hu…]

Thẩm Hoặc đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cảm giác sợ hãi tim đập bình bịch mãi không dứt được.

Chờ đến khi cậu hoàn hồn, phát hiện trên xe đã chật ních người, những người này hình như là lên xe giữa đường.

Bởi vì cậu cảm nhận được dọc đường xe dừng lại nhiều lần, còn có tiếng người nói chuyện trao đổi với đạo diễn Vương.

Sau đó cậu dần dần thiếp đi, khi mở mắt tỉnh lại, trời đã đổ mưa.

Sau đó nữa, cậu nhìn thấy đôi giày thêu màu đỏ ngay sát cửa sổ xe.

Cách một lớp cửa kính mỏng manh, cậu có thể cảm nhận được đôi giày thêu giống như một người, đứng ngoài cửa sổ nhìn chăm chăm vào cậu.

Dường như nó muốn nói gì đó, nhưng mà nó là một đôi giày thêu, không cách nào mở miệng.

Giày thêu kề sát vào cửa kính xe, màu máu đỏ chói mắt dọc theo cửa kính chảy thành dòng.

Thứ đó, hình như còn có ý định đánh vỡ cửa kính để đến gần cậu.

Thẩm Hoặc cảm thấy đôi giày thêu này rất giống một con người, có máu thịt, có tư duy.

Nghe có vẻ khó tin, nhưng đó lại chính là cảm nhận của Thẩm Hoặc khi nhìn thấy đôi giày thêu quỷ dị này.

Còn có tại sao trên xe như vậy nhiều người, nó chỉ đi theo mình cậu, chẳng lẽ nó có liên quan gì đến cậu sao?

Giây tiếp theo, một bàn tay phụ nữ lạnh ngắt kề sát da thịt cậu, sơn móng tay màu đỏ nhẹ nhạng xẹt qua khóe mắt cậu, rất lạnh.

Thân thể như rơi vào trong hầm băng, máu cả người đông đặc lại!

Thứ đó tới gần, thổi nhẹ một hơi vào tai cậu.

Trong nháy mắt, tim cậu đập nhanh hơn, dòng máu đông cứng cũng nhanh chóng lưu chuyển trở lại.

“ Tí tách!”

Một giọt chất lỏng nhỏ trên mặt cậu, câu không nhịn được vươn tay sờ một chút, nhìn thoáng qua ngón tay.

Đó không phải nước, mà là máu!

Một màu máu đỏ tươi!

[ Hu hu hu!]

Là tiếng phụ nữ khóc.

Cô ấy khóc vô cùng đau lòng, tiếng khóc cứ như xé cổ họng phát ra, hơn nữa còn gần trong gang tấc, cứ như đang ở sát bên tai cậu.

Không sai, là tiếng khóc của thứ đang ghé sát vào trên người cậu.

Thẩm Hoặc cả người cứng nhắc, máy móc quay đầu lại.

Cậu nhìn thấy một cô gái mặc hỷ phục lụa đỏ, dáng người lồi lõm quyến rũ, nhìn dáng người có thể nhín ra được cô ấy rất xinh đẹp.

Thế nhưng…. Cô ấy không có đầu!!!!

Đầu cô ấy hình như là bị vật sắc bén gì đó cắt ra, có hơi giống hình dạng của chiếc rìu.

Chỗ vết cắt còn đọng lại một khối máu đen cùng với một vài vết gồ ghề. Dường như lúc bị chém đầu, còn dính lại chút da trên cổ chưa bị cắt đứt hoàn toàn, cái đầu vẫn treo lủng lẳng trên cổ, để lại một đôi mắt cứng đờ không thể nhắm lại, lắc lư qua lại theo nhịp lắc của cái đầu.

Khi cái rìu nặng nề chém xuống, máu tươi phun ra bốn phía, bắn đầy người kẻ cầm rìu.

Oán hận, phẫn nộ, không cam lòng.

Đó là luồng oán khí cuối cùng trước khi chết của nữ quỷ không đầu.

Thẩm Hoặc bị mềm nhũn hai chân, đợi đến lúc cậu mở mắt lần nữa, thở hổn hển nhìn quanh bốn phía, không có gì cả.

Lại nhìn ra cửa kính xe, bên ngoài quả thật đang mưa, nhưng cũng không có đôi giày thêu quỷ dị kia.

"Là mơ sao?"

Thẩm Hoặc lầm bầm tự nói, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, thở phào nhẹ nhõm.

“Này, cậu nằm mơ à? Là gặp ác mộng hả?”

Lúc này một cái đầu nhô ra từ chỗ ngồi trước mặt, làm Thẩm Hoặc sợ dựng đứng hết tóc gáy lên.

~~~~~`

Mấy bữa nay ốm tới h mới đỡ ToT


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play