*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Kỷ Từ gọi một bát cá chua cay thật lớn, sợ ngài Hoắc không quen, lại gọi thêm nồi lẩu cà chua và mấy món chay hương vị nhẹ nhàng hơn.

Hoắc Văn Chi nhìn bữa tối dần được dọn lên bàn, hỏi: "Cậu ăn hết bát cá chua cay này là đủ rồi?"

Thật ra hắn muốn nói là chỉ có một món, cần gọi thêm không.

Kỷ Từ tưởng đối phương hỏi số lượng, vừa rụt rè vừa lãnh đạm nói: "Một bát đủ rồi."

Hoắc Văn Chi khẽ cười, hẳn là nhóc lập dị kiếm được không ít tiền, đối với người bình thường thì ít nhất sẽ không thiếu tiền tiêu, không ngờ ăn cái gì cũng phải cụ thể, ăn bao nhiêu gọi bấy nhiêu, không khác trong game lắm, skin chỉ mua một bộ, rất hợp chung sống.

Suy nghĩ kỳ lạ hiện lên trong đầu, Hoắc Văn Chi dừng lại, không tranh ăn bát cá chua cay với nhóc lập dị, tự ăn nồi lẩu cà chua.

Mười phút sau, thấy đôi môi đỏ lên vì cay của Kỷ Từ, Hoắc Văn Chi tốt bụng đưa bình nước cho cậu. Thoáng nhìn nước ô mai trong cốc đã hết, hắn gọi nhân viên phục vụ đến rót thêm cho nhóc lập dị.

Kỷ Từ thấy mình được người ta săn sóc, thở ra hơi cay: "Cảm ơn."

Hoắc Văn Chi bảo cậu tiếp tục ăn.

Kỷ Từ ăn toát mồ hôi, bụng hơi phồng lên mới dừng lại, trán, mũi, cổ đều cay đến độ toát mồ hôi mà lại thích ăn cay.

Mà Hoắc Văn Chi ăn trông chậm rãi nhưng cũng ăn không ít, hai người ăn gần hết thức ăn.

Kỷ Từ ngồi một hồi, cậu và ngài Hoắc này không có đề tài nói chuyện, cũng không có ý định ngồi nhìn nhau, nói: "Không còn sớm, tôi đi tính tiền."

Ý tứ là cậu sẽ đi, đối phương tùy ý.

Hoắc Văn Chi đi theo, không tranh trả tiền với Kỷ Từ.

Hai người một trước một sau đi ra nhà hàng, Hoắc Văn Chi chợt mở miệng: "Tôi thấy cậu khá quen mắt.". Truyện Dị Giới

Kỷ Từ liếc hắn, nhíu mày.

Hoắc Văn Chi nói: "Cậu live chơi Thần Tích đúng không, tôi có em trai thích một streamer tên là Kẻ điên nóng tính."

Kỷ Từ: "..."

Hóa ra không phải bắt chuyện làm quen với cậu.

Hoắc Văn Chi cười nói: "Đêm nay làm trễ giờ live của cậu."

Giọng điệu của Kỷ Từ thường thường: "Không sao."

Bây giờ chín giờ mười lăm phút, về vẫn live mấy tiếng được, cùng lắm thì ngày mai live nhiều bù lại là được.

Hoắc Văn Chi nhìn bóng người cao gầy đi trước, mái tóc hồng nhẹ nhàng bồng bềnh dưới ánh đèn đường.

Gió đêm dìu dịu thổi làm người ta thoải mái, Hoắc Văn Chi bỗng dừng chân, nhẹ giọng nói: "Mùi gì vậy?"

Nhạt đến độ gần như không ngửi thấy, vị ngọt giống kem tươi nhưng lại không ngấy, giống hệt mùi lần trước khi hắn gặp nhóc lập dị.

Hoắc Văn Chi cảnh giác, tiến lên chạm vào bả vai nhóc lập dị.

"Cậu ——"

Kỷ Từ: ""

Hoắc Văn Chi muốn nói lại thôi: "Cậu là omega?"

Kỷ Từ lãnh đạm: "Không phải."

Mặt không biểu cảm bổ sung: "Beta."

Hoắc Văn Chi ồ một tiếng, không nhanh không chậm mở miệng: "Xem ra là khứu giác của tôi có vấn đề." lại hỏi, "Cậu dùng nước hoa hãng nào?"

Kỷ Từ: "... Tôi không xịt nước hoa."

Hoắc Văn Chi nhìn ngã tư đường trống trải xung quanh, hắn chắc chắn Kỷ Từ là nguồn gốc của mùi hương này.

Hắn đứng ở trước mặt Kỷ Từ, sắc mặt nghiêm túc: "Tốt nhất cậu nên chú ý chút, tôi là Alpha, mũi không có khả năng ngửi sai hai lần liên tục."

Hoắc Văn Chi lại trở về biểu cảm không nghiêm túc: "Tôi ngửi thấy mùi trên người cậu hai lần, ngọt như sữa."

Kỷ Từ: "..."

Hoắc Văn Chi vẫy một chiếc xe taxi, với tính cách của nhóc lập dị tuyệt đối sẽ không để cho mình tiễn cậu về, vì thế hắn nói: "Chuyện liên quan đến sức khỏe, về nhớ đi khám."

Kỷ Từ đem theo nỗi nghi hoặc lên xe, cúi đầu ngửi người mình, hỏi lái xe: "Chú có ngửi thấy mùi gì không?"

Lái xe nói giọng địa phương: "Có mùi? Mùi gì?"

Kỷ Từ nói: "Không sao, chú lái xe đi."

Quay lại nhà, Kỷ Từ kiểm tra thời gian kể từ lần uống thuốc trước, chưa hết tác dụng.

Cho dù hết tác dụng, pheromone của cậu trời sinh đã nhạt, có rất ít người mẫn cảm, càng miễn bàn có thể ngửi được, sao qua lời ngài Hoắc kia lại biến thành ngọt như sữa?

Kỷ Từ thấy không khoẻ, trước khi live lại uống thuốc, liên lạc với người cậu làm thuốc cho mình.

Ông cậu hơi đau đầu với người cháu này: "Mấy ngày hôm trước ba mẹ cháu nhắc đến cháu."

Giọng Kỷ Từ bình thản: "Không cần quan tâm họ."

"Aiz, người nhà có gì mà thù hận mãi, tất cả mọi người muốn tốt cho cháu thôi."

Kỷ Từ nghẹn lời: "Không nói chuyện này nữa, cậu này, có người ngửi thấy mùi pheromone nhạt trên người cháu, vì sao?" cậu cho rằng người đàn ông họ Hoắc không nhàm chán đến độ đi đùa giỡn cậu.

Cậu: "Cái này... Nhóc con à, trước kia cậu đã nói với cháu rồi, pheromone của cháu trời sinh đã nhạt, sẽ tự động ngăn chặn đa số pheromone của người ngoài, mà nếu cháu gặp được người có độ xứng đôi cao là người ta có thể ngửi thấy mùi trên người cháu." (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Kỷ Từ nói: "Cháu uống thuốc đúng giờ." Không ỷ vào thể chất đặc biệt không uống thuốc.

Cậu cạn lời: "... Thế thì hơi đáng sợ, hai đứa, hai đứa là định mệnh đấy."

Kỷ Từ lưu loát cúp máy, cậu gọi lại cũng không nghe.

Ông đành nhắn WeChat: Nếu tiểu Từ không định độc thân thì cân nhắc người này đi, dù sao cơ hội gặp được người như vậy rất mong manh.

Kỷ Từ:...

Cậu: Cậu tôn trọng sự lựa chọn của cháu, không nghe điện thoại thì thôi, không được block WeChat.

Kỷ Từ: ... Vâng.

Kỷ Từ thu hồi cảm xúc rối loạn, đến cả tên của người họ Hoắc kia cậu cũng không biết, phát triển cái gì? Cậu chẳng để trong lòng. Hơn nữa cậu cũng định độc thân cả đời, nếu không đã không tranh chấp với gia đình rồi dọn ra ở riêng.

Mười giờ mười lăm phút, Kỷ Từ live.

Bình luận vèo vèo, tất cả lên án cậu live muộn ba tiếng.

Kỷ Từ mở miệng: "Ngày mai live bù."

[ Được rồi được rồi, ngày mai là sinh nhật Kẻ điên, đón sinh nhật vui vẻ đi, live thì tạm thời dừng một ngày cũng không sao. ]

Đúng rồi, qua 12 giờ đêm nay chính là sinh nhật hai mươi hai tuổi của Kỷ Từ.

Số lần live trong một năm của cậu trong giới streamer có thể nói là chiến sĩ thi đua nổi tiếng, lúc mới live trừ sáu tiếng để ngủ, thời gian còn lại live không ngừng, lúc ấy dân mạng còn trêu chọc cậu sống trong phòng live.

Cho đến bây giờ trở thành streamer nổi tiếng mảng live chơi game, mỗi ngày live bảy tiếng không dừng, kiên trì bảy giờ tối đến hai giờ sáng, cơ bản rất ít khi thấy cậu dành thời gian riêng cho bản thân.

Kỷ Từ trả lời bình luận: "Vẫn live, không bỏ mặc mọi người."

Fan cảm động vô cùng, tặng quà suốt năm sáu phút không dừng.

Hoắc Văn Chi xử lý xong công việc, rạng sáng mười hai giờ mười phút, chắc nhóc lập dị vẫn đang live.

Nhớ đến nồi lẩu cà chua hôm nay, hắn buồn cười, mở link live ra, phòng live toàn quà là quà, khẩu lệnh tặng quà trong bình luận là chúc Kẻ điên sinh nhật vui vẻ.

Hoắc Văn Chi ồ một tiếng không biết có ý gì.

*

Chiều hôm sau, ba giờ rưỡi Hoắc Văn Chi vào game, nhóc lập dị vẫn chưa online. Hôm nay sinh nhật cậu, không biết cậu có login không. Nếu online hắn sẽ tặng quà cho cậu, nếu không coi như chưa xảy ra chuyện gì.

Bốn giờ đúng, ID Ôn văn nho nhã đúng giờ sáng lên.

Nho nhã lễ độ: Sư phụ >o<

Nho nhã lễ độ: Sinh nhật vui vẻ nha ~

Ôn văn nho nhã:...

Nho nhã lễ độ: Thông báo hệ thống theo thông tin đăng ký, nếu không phải thì quấy rầy sư phụ rồi ~

Nho nhã lễ độ: Tóm lại có phải không? Con còn chuẩn bị quà!

Ôn văn nho nhã:.

Nho nhã lễ độ: Sư phụ không nói lời nào coi như thầm chấp nhận nhé ~

Kỷ Từ:...

Nói hết rồi còn đâu.

Nho nhã lễ độ mời bạn lập team, có đồng ý không?

Kỷ Từ ấn đồng ý.

Nho nhã lễ độ gọi Ôn văn nho nhã đến cạnh mình, chuyển cho cậu một nguyên liệu.

Kỷ Từ chưa nhận.

Lưu Tinh Huyền Ngọc là nguyên liệu cốt lõi để tạo trang bị màu cam, hi hữu, giá lại đắt. Thương nhân nào cũng bán, giá không minh bạch, tùy xem người chơi đấu giá trả bao nhiêu, ai ra giá cao nhất sẽ có đươc.

Ôn văn nho nhã: Quá đắt.

Ý tứ là không muốn nhận.

Nho nhã lễ độ: Huhuhu, mua cũng mua rồi, sư phụ không lấy chẳng phải là lãng phí? Con có thích làm trang bị đâu T.T

Ôn văn nho nhã: Cô cầm bán trao tay.

Nho nhã lễ độ: Huhuhu.

Kỷ Từ không hề bị đả động.

Ôn văn nho nhã: Bao nhiêu tiền?

Nho nhã lễ độ:.

Ôn văn nho nhã: Đừng học tôi.

Nho nhã lễ độ: Một trăm nghìn(*).

(Khoảng 340 triệu VND)

Ôn văn nho nhã: Tôi trông dễ lừa lắm à?

Nho nhã lễ độ: T.T

Kỷ Từ thấy có người nhắn tin trong nhóm chat fan của mình.

Đồ trang sức lông chân của Kẻ điên: Tui giật mình, xem nhóm buôn bán chợ đen có người bán Ngọc Thạch giá hai trăm năm mươi nghìn(*)?

(Khoảng 850 triệu VND)

Cô vợ nhỏ của Kẻ điên: Server nào thế? Server cũ không cao vậy chứ?

Đồ trang sức lông chân của Kẻ điên: Server mới.

Chàng vợ nhỏ của Kẻ điên: Ngầu ngầu, nguyên liệu đã tốn hai trăm năm mươi nghìn, làm xong thành phẩm lại phải hơn ba trăm nghìn(*).

(Hơn 1 tỷ VND)

Cô vợ nhỏ của Kẻ điên: Vũ khí của người ta bằng nguyên một cái xe, hâm mộ, trang bị toàn thân bằng cả cái nhà.

Kỷ Từ:...

Nho nhã lễ độ vẫn đang tỏ vẻ đáng yêu: Sư phụ nhận đi nhận đi, con cũng không biết bán thế nào QAQ

Kỷ Từ hơi ngứa tay, đồ đệ đáng yêu cỡ nào giờ khắc này cậu cũng muốn đè xuống đất đánh một trận.

Ôn văn nho nhã: Tôi với cô chỉ quen nhau trong game trực tuyến ảo, làm người phải có lòng phòng bị, thế giới này rất nhiều kẻ lừa đảo, chơi game càng phải để ý.

Nho nhã lễ độ: Sư phụ có lừa gạt con bao giờ đâu.

Ôn văn nho nhã:...

Kỷ Từ thấy đối phương vẫn muốn tặng Ngọc thạch giá trị hai trăm năm mươi nghìn cho mình, nhịn một hồi, không nhịn được.

Cậu cảm thấy đồ đệ này thích mình.

Ôn văn nho nhã: Đồ đệ, tôi không muốn có những quan hệ bừa bãi trên mạng, có lẽ ý tốt nhất thời của người khác dễ dàng khiến cô có ảo giác rung động, trên thực tế đa số tình yêu trên mạng chỉ là ảo tưởng. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Ôn văn nho nhã: Đừng nghe mấy lời nói bừa rằng lên mạng mà không yêu qua mạng là lãng phí điện, cô là cô gái tốt, game chỉ là tiêu khiển, đừng coi là thật.

Hoắc Văn Chi:...

Ôn văn nho nhã: Cô thích tôi?

Hoắc Văn Chi vốn không có cảm giác gì, nhìn thấy ba chữ nhóc lập dị nhắn, bỗng nhiên bị chọc trúng tim đen.

Cuối tuần thấy tui bão chap bộ này thì mọi người đừng ngạc nhiên nhé, tui đang chạy KPI =))



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play