*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Khi Hoắc Văn Chi đọc được tin nhắn đã là mười một giờ trưa ngày hôm sau. Hắn để tài khoản game ở đó, sáng sớm đến công ty mở họp mới về.

Hắn thuận tiện đem tiramisu của cửa hàng Amagi cho Hoắc Tây, thằng em hờ thích ăn ngọt, có điều trước đây ăn nhiều đồ ngọt quá hỏng răng, hai năm qua cấm ngọt nghiêm ngặt, mỗi tháng cho cậu nhóc ăn một hai lần cho đỡ thèm.

Nếu Hoắc Tây không bị bệnh, mẹ hắn sẽ không cho cậu nhóc ăn đồ ngọt, đây đã là lần thứ ba tháng này, vượt quá giới hạn nghiêm trọng.

Hoắc Tây không biết xấu hổ oanh tạc tin nhắn Hoắc Văn Chi trong WeChat.

Hoắc Tiểu Tây: Huhuhu, anh vẫn chưa đem bánh tiramisu của em về nhà ~

Hoắc Tiểu Tây: Oa oa oa, lướt Weibo thấy ảnh chụp của Kẻ điên trong offline lần trước, fan lén chụp! Mặc dù mờ nhưng đẹp trai!!! Anh có xem không ~

Hoắc Văn Chi đang nghiêm túc lái xe, liếc mắt nhìn thấy tin nhắn rác trên WeChat, không hề muốn xem ảnh chút nào.

Hắn đã biết, còn từng gặp nhóc lập dị.

Ngón tay thon dài mở nhập văn bản bằng giọng nói, Hoắc Văn Chi mở miệng: "Gửi anh xem."

Chậc, tai hơi nóng.

Vì thế hắn nhận được ảnh Hoắc Tây gửi, đèn rất tối, độ phân giải cao đến đâu cũng không thể chụp rõ mặt.

Có điều theo hình dáng gò má như ẩn như hiện cùng với mái tóc xanh kỳ quái trong ánh đèn mờ ảo, nhìn thêm vài lần là thấy được diện mạo của người trong ảnh.

Đúng là nhóc lập dị.

Cao gầy, sống mũi góc nghiêng ăn ảnh, cách ảnh chụp cũng cảm giác được chàng trai tóc xanh cao gầy lạnh lùng cool ngầu, không dễ tiếp cận.

Hoắc Văn Chi cúi đầu a một tiếng, mắt nhìn thẳng phía trước, không biết đang nghĩ gì.

Trở lại nhà họ Hoắc đưa tiramisu cho em trai, chào mẹ một câu, vào phòng làm việc trên tầng vào game.

Hai giờ năm phút sáng hôm qua Kẻ điên nóng tính nhắn tin cho hắn, đúng là đáng suy nghĩ sâu xa.

Hắn meo với ai có liên quan gì đến nhóc lập dị đâu, có thể hỏi như vậy, không phải là...

Chậc.

Xem ra không phải là nhóc lập dị hoàn toàn không để ý đến hắn, hôm qua chơi với hắn xong là chuyện lúc mười hai giờ, hai giờ sáng lại nhắn một tin như vậy, chưa biết chừng canh cánh trong lòng lời hắn nói ấy chứ. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hoắc Văn Chi đeo tai nghe đăng nhập trò chơi, Ôn văn nho nhã không online, hắn phải xuống phòng ăn tầng một ăn cơm trưa với mẹ và thằng em trai hờ.

Hoắc Tiểu Tây vừa ăn cơm vừa lướt Weibo, mẹ thấy bát cậu nhóc trống rỗng mới không nói gì.

Hoắc Tây chợt nói: "Đêm nay Kẻ điên live cùng streamer khác" cậu nhóc đau khổ, "Như vậy sẽ không có thời gian bốc thăm trúng thưởng còn gì?"

Cậu nhóc lầm bầm lầu bầu, giọng không nhỏ, mẹ cậu nhóc lắc đầu, không rõ game có chỗ nào vui, nhưng Hoắc Tây cũng không nghiện, hoạt động thích hợp giải trí nên bà cũng không cấm.

Gần đây Hoắc Tây lén luyện tài khoản mới ở server của Kẻ điên nóng tính.

Cậu nhóc thấy Kẻ điên luôn mặc skin rách nát mộc mạc, mình cũng không chơi mấy cái skin loè loẹt, ngay cả skin cũng phải cos tài khoản của Kẻ điên, quả thực nhập ma.

Có điều Kẻ điên táo bạo lại muốn live cùng streamer khác...

Đêm nay không có thời gian online?

Hoắc Văn Chi ở trong phòng làm việc bận rộn một buổi chiều, tài khoản cũng không off, chờ đến bảy giờ đúng, quả nhiên thấy streamer đúng giờ phát sóng.

Có thể sinh ra ảo giác, đêm nay thoạt nhìn tâm trạng nhóc lập dị rất tốt, ánh mắt không quá giống ngày thường.

Bình luận chỉ thẳng ra chân tướng.

[ Đến đây đến đây, người live đêm nay không phải bản thân Kẻ điên mà là nhân cách thứ hai ~]

[ Cười khùng, mỗi lần live với Yến Yến là Kẻ điên lại thế này, muốn chọc gương mặt đáng yêu của ẻm ghê. ]

Tám giờ đúng, phòng live của Kẻ điên nóng tính kết nối video live với streamer khác, gương mặt xuất hiện trong màn hình làm cho bình luận sôi trào.

Hoắc Văn Chi thả văn kiện xuống, xem kỹ gương mặt ôn hòa mềm mại trong màn hình, trừ tóc không nhuộm hồng, áo ngủ len màu hồng, tai nghe chơi game hồng nhạt, tất cả thiết bị mà camera quay tới đều là hồng nhạt.

Hoắc Văn Chi:...

Đây mới thật sự là yêu tinh hồng nhạt.

Hắn ấn vào xem thông tin của Là Yến Yến nha, phát hiện là một streamer trang điểm, cũng khá nổi tiếng, có điều so với nhóc lập dị thì kém không chỉ một chút.

Kẻ điên nóng tính đứng đầu trong live chơi game, trên web chỉ có một vài streamer có thể duy trì lượt xem hàng chục triệu như thế này, Kẻ điên là streamer đang được nâng đỡ, sau này có không gian phát triển.

Hoắc Văn Chi không nghĩ nữa, tập trung nhìn biểu cảm của Kẻ điên và đọc bình luận.

Nhóc lập dị đang PK leo rank với tinh linh linh hồng nhạt, thao tác của người này một lời khó nói hết... hầu như là bị nổ, vèo lên trời giãy giụa hơn nửa phút rồi ngỏm.

Theo phong cách live thường ngày của nhóc lập dị, chơi với đồng đội như thế cậu có thể trào phúng là mất cả hai chân, dù sao có một chân cũng có thể tránh thoát.

Ngạc nhiên là toàn bộ quá trình nhóc lập dị không mắng nửa chữ.

Yêu tinh hồng nhạt tâng bốc nhóc lập dị, lại còn tâng bốc kiểu cũ mèm, cũng may có mặt đẹp nên lời từ miệng không có vẻ cường điệu, ngược lại rất buồn cười.

Sau đó Hoắc Văn Chi phát hiện...

Nhóc lập dị hình như rất hưởng thụ lời tâng bốc của đối phương, mỗi khi PK như được tiêm máu gà, thấy có người trào phúng, nhóc lập dị còn gõ chữ trào phúng lại. Thế còn chưa hết, cậu còn nói với yêu tinh hồng nhạt một câu đừng quan tâm người ta nói linh tinh. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hoắc Văn Chi:...

Bình luận có người đu cp, vẫn coi như kìm chế, nói yêu tinh hồng nhạt có người yêu rồi, bình luận còn kiêng kị người yêu của người này.

Hắn lắc đầu.

Nhóc lập dị rất dịu dàng với yêu tinh hồng nhạt, xem hai tiếng, Hoắc Văn Chi cho ra kết luận này.

Nhìn sắc mặt dịu dàng của cậu, Hoắc Văn Chi nhìn thế nào cũng cảm thấy sai sai...

Cảm giác khó chịu kéo dài liên tục đến đêm khuya, streamer tắt live, nick phụ cũng không đăng nhập, chắc là không quan tâm đồ đệ của mình.

Rõ ràng hai giờ sáng hôm qua còn hỏi hắn có phải là ai cũng meo không...

Hoắc Văn Chi cả đêm nửa ngủ nửa tỉnh, lúc dậy sắc mặt hơi kỳ lạ, quần bẩn!

Hắn ra khỏi phòng tắm, mở cửa nhìn thấy Hoắc Tiểu Tây mơ màng.

Hoắc Tiểu Tây mơ màng va phải chân hắn, mơ màng nói: "Chào buổi sáng ạ..."

Sắc mặt mệt mỏi, năng lượng cạn kiệt.

Hoắc Tây bỗng nhiên đứng trước cầu thang, nói với Hoắc Văn Chi: "Anh ơi, tuổi em thầm mến là bình thường, đúng không"

Hoắc Văn Chi co khóe miệng: "Em đừng làm bẩn hai chữ thầm mến."

Hoắc Tiểu Tây phớt lờ lời đả kích của anh trai.

"Tối hôm qua Kẻ điên đã like và chuyển tiếp Weibo của streamer kia, em nhìn thế nào cũng thấy sai sai, chơi với người ta cũng không giận, aiz, thật kỳ lạ, em xem mà tò mò ghê."

Hoắc Văn Chi:...

Nghe lời Hoắc Tiểu Tây nói, cảm xúc đè nén tối hôm qua lại dâng lên, làm Hoắc Văn Chi cũng cảm thấy kỳ quái.

Hắn chờ đến chiều, hơn bốn giờ login thấy Ôn văn nho nhã đang online.

Nho nhã lễ độ: Sư phụ ~~~~

Ôn văn nho nhã: Ừ.

Nho nhã lễ độ: Lạnh lùng quá QAQ

Nho nhã lễ độ: Con không nói meo với tất cả mọi người đâu ~

Ôn văn nho nhã không đáp.

Nho nhã lễ độ: Sư phụ dạo này buổi chiều mới rảnh login à?

Ôn văn nho nhã: Ừ.

Nho nhã lễ độ: Còn mấy nhiệm vụ tình nhân nữa, chúng ta làm nhiệm vụ không?

Vì thế hai người chạy đi làm nhiệm vụ tình nhân, đa phần điểm nhiệm vụ là nhiệm vụ tình nhân, trước mặt kênh thế giới nhất thời biến thành kênh chim chuột, toàn vợ chồng bay lên vèo vèo. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Ôn văn nho nhã nghiêm túc làm nhiệm vụ, Hoắc Văn Chi đi theo, bỗng nhiên gõ ra hai chữ.

Nho nhã lễ độ: Chồng ơi ~

Nho nhã lễ độ: Trượt tay ~

Ôn văn nho nhã:...

Nho nhã lễ độ: Con thấy họ đều xưng hô như vậy, vừa nãy không cẩn thận copy bình luận này!

Ôn văn nho nhã: Ừ.

Nho nhã lễ độ: Sư phụ không giận chứ?

Ôn văn nho nhã: Không.

Cách màn hình cũng có thể cảm nhận được đối phương lãnh đạm, chậc.

Hoắc Văn Chi lại không nhịn được nghĩ, sao streamer này lại đối xử khác biệt với yêu tinh hồng nhạt?

Hắn không yên lòng, đột nhiên cảm thấy game không vui lắm.

Ôn văn nho nhã: Buổi tối có chút việc, hoàn thành nhiệm vụ này sẽ off.

Nho nhã lễ độ: ... Ồ.

Nho nhã lễ độ: Sư phụ, không nỡ chia xa, thời gian chúng ta chơi game với nhau mỗi ngày ngắn quá QAQ

Kỷ Từ không ngờ đồ đệ hờ chợt nhắn tin như thế, không trả lời ngay.

Hoắc Văn Chi chờ một lúc, hối hận vì đã nhắn.

Nho nhã lễ độ: Ngại quá, sư phụ bận thì off trước đi QAQ coi như con chưa nói gì.

Không đợi Ôn văn nho nhã đáp lại, bốn chữ Nho nhã lễ độ tối đi trước.

Hoắc Văn Chi thoát game, tin nhắn vừa rồi thiếu suy nghĩ, trong lúc vội vàng đã gõ ra.

Cảm giác kỳ lạ tối hôm qua lại dâng lên, Hoắc Văn Chi lên phòng thiết bị trên tầng ba vận động một tiếng, chuẩn bị đi ra ngoài uống chút rượu giải sầu.

*

Cả ngày hôm nay trợ lý của Kỷ Từ tiếp các nhà đầu tư, uống nhiều khó chịu, gọi điện thoại nói vài câu với Kỷ Từ.

Kỷ Từ mới ăn được mấy miếng cơm chiều, mặc áo khoác ra ngoài gọi xe đón anh.

Cậu không phải kẻ không tim không phổi, ngược lại trợ lý từ chối bữa tiệc để tự đi xã giao thay cậu, cậu rất cảm kích.

Trợ lý gửi định vị cho cậu, ngồi ở đại sảnh tầng một hóng gió.

Anh liếc nhìn thấy bóng người quen thuộc, a một tiếng.

Đại sảnh chỉ có mấy người, đối phương nhìn anh, trợ lý mỉm cười vẫy tay: "Chào anh."

Hoắc Văn Chi có ấn tượng, người hóng gió trên ghế là người đón nhóc lập dị lần trước.

Trợ lý lảo đảo tiến lên, nói: "Chào anh, lần trước bạn tôi ói lên đầy người anh, cũng chưa chính thức xin lỗi anh."

Hoắc Văn Chi gật đầu, đang định nói không sao, trợ lý lại vẫy tay, nhỏ giọng nói: "Anh ở đây ~"

Hoắc Văn Chi quay đầu lại, nhìn thấy người tóc hồng đang đến gần.

Kỷ Từ chạm mắt với người đàn ông đẹp trai cao ráo trước mắt, trợ lý cười ha ha giới thiệu: "Kỷ Từ, người này giúp cậu ở hội quán đó, sau đó bị cậu..."

Anh dùng ánh mắt ra hiệu cho Kỷ Từ cảm ơn.

Kỷ Từ hiểu ý: "Cảm ơn."

Còn nói: "Làm phiền anh."

Trợ lý cười ngượng ngùng: "Anh đến bên này là?"

Hoắc Văn Chi: "Đi ăn."

Trợ lý đáp lời: "Nếu anh đến đây, không phiền thì chúng tôi mời anh ăn bữa cơm, thế nào?"

Ánh mắt của Kỷ Từ thản nhiên, Hoắc Văn Chi nhẹ nhàng cong khóe miệng: "Được chứ."

Trợ lý đứng lảo đảo, Kỷ Từ không nhìn nổi, đẩy anh lên xe: "Anh đi về ngủ đi, em đưa người ta đi ăn cơm."

Trợ lý lớn tiếng: "Em, em được không?"

Kỷ Từ: "Bớt nói nhảm."

Trợ lý: "..."

Hoắc Văn Chi đứng đằng sau nghe thấy, mỉm cười.

Trợ lý rời đi, Kỷ Từ nhìn người đàn ông trước mặt: "Anh kiêng ăn gì không?"

Hoắc Văn Chi nói: "Không khách sáo, tôi họ Hoắc."

Kỷ Từ gật đầu: "Anh Hoắc."

Hoắc Văn Chi hỏi: "Còn cậu? Ăn cơm chưa?"

Kỷ Từ: "Vẫn chưa, vừa hay cùng đi ăn."

Hoắc Văn Chi nói: "Chọn theo khẩu vị của cậu, tôi không kén chọn, ăn cơm phải vui vẻ, để ý quá lại không có khẩu vị."

Kỷ Từ chần chừ một lát mới mở miệng: "Được rồi."

Kỷ Từ đưa Hoắc Văn Chi đến một nhà hàng món cay Tứ Xuyên: "Tôi thích ăn cay."

Hoắc Văn Chi mỉm cười: "Ừ."

Kỷ Từ quay đầu đi, chợt phát hiện mình đi sai hướng, xoay người thiếu chút va đầu hồng vào người hắn.

"A," cậu ngẩng đầu, "Anh khá..."

Cao.

Kỷ Từ không tính là thấp, cao 1 mét 8, đối phương đứng cùng mình, kiểu gì cũng cao hơn mình ít nhất nửa cái đầu.

Hoắc Văn Chi nhìn mái tóc hồng của cậu, đến gần mới phát hiện hóa ra mái tóc hồng rất thơm, dầu gội đầu cậu dùng dường như cùng loại với mình.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play