*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Kỷ Từ và con chó đốm của cậu nhận được sự quan tâm trước nay chưa từng có của phu nhân Hoắc.

Ánh mắt của bà quá hiền lành thân mật, khiến Kỷ Từ có ảo giác vào nhầm hang sói.

Nhìn lại, bà tự đón cậu vào cửa, Hoắc Văn Chi ôm tay đứng cạnh hóng hớt, hoàn toàn không có ý tiến lên giúp một tay.

Kỷ Từ lạnh lùng liếc hắn một cái, Hoắc Văn Chi sờ mũi, hiếm khi nhìn thấy cậu cẩn thận như vậy.

Hoắc Tây nằm trên sofa trong phòng khách nhìn ra huyền quan, đầu tiên là bị mái tóc hồng làm cho kinh ngạc, thấy rõ khuôn mặt của người tóc hồng thì run run nói không nên lời.

Ngay sau đó Hoắc Tây hét lên một tiếng chói tai dưới cái lườm cảnh cáo của mẹ: "Là Kẻ điên nóng tính!"

Kỷ Từ: "..."

Phu nhân Hoắc biết đại khái Hoắc Tây thích xem live của một streamer tên là Kẻ điên nóng tính mà không liên tưởng đến Kỷ Từ.

Thấy Hoắc Tây ồn ào, bà bảo cậu nhóc im lặng, đừng làm Kỷ Từ sợ.

Bà cười nói: "Cháu ngồi thoải mái, coi nơi này là nhà mình, đừng căng thẳng."

Bà quay đầu bảo cô giúp việc dọn cơm. Kỷ Từ bình tĩnh ngồi, đối mặt với biểu cảm kinh ngạc kìm nén của Hoắc Tây, nghĩ thầm hóa ra đây là người ngốc nhiều tiền bị cậu đánh trong game, quả thật là học sinh tiểu học.

Hoắc Văn Chi nói: "Em tôi Hoắc Tây, trẻ con không lớn không nhỏ, là fan não tàn trung thành của em."

Kỷ Từ:...

Hoắc Tây ngoan ngoãn: "Hehehe."

Cậu nhóc rất muốn hỏi anh mình sao mời Kẻ điên nóng tính đến nhà, lần đầu tiên gặp thần tượng nên chuẩn bị cái gì đây?

Hoắc Tây lúng túng siết chặt bàn tay không biết để đâu, Hoắc Văn Chi sờ đầu cậu nhóc: "Ngốc."

Kỷ Từ nhìn gia đình này mà thấy là lạ.

Chó đốm sợ người lạ, ngồi xổm cạnh chân Kỷ Từ, đầu đặt trên đầu gối cậu, thỉnh thoảng nhẹ nhàng gâu một tiếng.

Phu nhân Hoắc nhìn thấy con chó này, Kỷ Từ chủ động giải thích: "Chó hoang cháu nhặt nuôi, khá quấn người. Nếu bác thấy phiền thì cháu cho nó ra ngoài, nó khá ngoan, sẽ không cắn đồ linh tinh."

Phu nhân Hoắc nói không sao không sao, chờ cô giúp việc dọn đồ ăn lên bàn, bà bảo Hoắc Văn Chi đưa Kỷ Từ đi rửa tay, dặn dò hắn quan tâm xem người ta ăn cái gì.

Tất nhiên Hoắc Văn Chi làm cái gì cũng giỏi, còn hăng say chăm sóc Hoắc Tây, đơm cơm múc canh cho Kỷ Từ, còn để dành một phần cho chó ngồi ăn, người và chó đều được hắn chăm sóc.

Mẹ hắn nhìn thấy Hoắc Văn Chi cam tâm tình nguyện để bát ăn cho chó, tấm tắc lấy làm lạ.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn vẫn có lý, trước kia Hoắc Văn Chi không muốn người ta hầu hạ, hiện tại lại hầu hạ người yêu và chó của người yêu vô cùng chu đáo.

Sau khi ăn xong có hoa quả và đồ tráng miệng, tiếp xúc một bữa cơm, bà nhận ra Kỷ Từ nói ít hơn, miệng Hoắc Văn Chi thì như cái máy, không nói câu nào nghiêm túc.

Nhưng ánh mắt Hoắc Văn Chi nhìn Kỷ Từ không lừa được người, càng để ý một người lại càng thích nói chuyện với đối phương, điểm ấy lòng bà biết rõ.

Chó đốm ăn nhiều, bụng phồng lên.

Kỷ Từ lo nó đầy bụng, Hoắc Văn Chi đề nghị cậu có thể đưa chó ra đi dạo ở vườn hoa sau nhà. Nhà họ Hoắc có một vườn hoa lớn, còn xây một căn nhà ấm trồng hoa.

Bình thường mẹ hắn chỉ ở nhà chăm sóc hoa cỏ, bà cũng thích thú cưng, chỉ có điều nuôi Hoắc Tây đã hao tâm tốn sức, cảm thấy nuôi thêm động vật mình sẽ không thể chăm sóc chu toàn nên không nuôi.

Chó đốm đáng yêu hướng nội nghe lời, bà không lo nó phá hư hoa cỏ trong vườn, vì thế gật đầu.

Kỷ Từ dắt chó đi dạo vườn hoa nhà họ Hoắc tiêu cơm, Hoắc Văn Chi vốn muốn đi theo, mẹ hắn lại bảo hắn ở lại nói chuyện, tất nhiên là chuyện Kỷ Từ.

Mẹ hắn ngồi nghiêm chỉnh, Hoắc Tây được dắt chó đi dạo cùng Kỷ Từ.

Phòng khách chỉ còn lại mẹ con hai người, hiểu con không ai bằng mẹ, mẹ hắn thấy cái nết không giống ngày thường của hắn, mở miệng: "Thích lắm à con?"

Hoắc Văn Chi thẳng thắn đáp: "Thích chứ."

Không thì sao hắn đưa người về nhà ăn cơm, còn không dặn người nhà trước.

Phu nhân Hoắc gật đầu: "Đứa nhỏ này tuy rằng ít nói nhưng ngoan ngoãn nghiêm túc hơn con nhiều."

Hoắc Văn Chi cười: "Mẹ khen Kỷ Từ thì khen đi, lại còn dìm con làm gì, có ai dìm con như thế không?"

Mẹ hắn nhắc đến đây là giận: "Có ai con ruột như con không? Chạy loạn ở ngoài mấy năm không có tin tức, mãi mới về nhà cũng không nghe người lớn, nếu không đưa người về, con còn muốn mẹ giãn cơ mặt với con thế nào?" (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hoắc Văn Chi thấy thái độ của mẹ mình với Kỷ Từ không tệ, đáy lòng vui vẻ, nói: "Kỷ Từ vẫn nhỏ, con nghĩ sau này phải theo em ấy, sự nghiệp lại đang thăng tiến. Con chờ, mẹ cũng phải chờ."

Mẹ hắn hỏi: "Thằng bé làm cái gì?"

Hoắc Văn Chi thử mở miệng: "Làm live ấy, con nói với mẹ rồi, streamer mà tiểu Tây thích xem chính là Kỷ Từ."

Mẹ hắn khẽ nhíu mày: "Live chơi trò chơi?"

Tư tưởng người già không thoáng như thanh niên, nhưng bà không nói gì trước mặt Hoắc Văn Chi.

Hoắc Văn Chi gật đầu, nói tiếp: "Vâng, live kiếm nhiều tiền lắm, trò chơi em ấy chơi là con đầu tư, mẹ nói xem đây có phải là duyên phận không?"

"Em ấy tốt lắm, trừ ít nói, thích lì ở nhà live, mà cũng không tính là khuyết điểm."

Mắt mẹ hắn sáng lên: "Thằng bé thích ở nhà à?"

Quét sạch định kiến nho nhỏ vừa rồi: "Ở nhà cũng là con ngoan, không giống con."

Hoắc Văn Chi: "..."

Tóm lại mẹ hắn dễ thuyết phục, mẹ con nói chuyện xong cùng đi ra vườn hoa, nhìn thấy Kỷ Từ đang tập trung dắt chó, Hoắc Tiểu Tây đứng bên cạnh huơ tay múa chân, giống hai tên ngốc.

Hoắc Văn Chi bật cười: "Kỷ Từ."

Kỷ Từ nghe thấy tiếng quay đầu lại, nhìn thấy mẹ hắn gật đầu một cái, dắt chó qua chào hỏi họ.

Mẹ hắn nói: "Trời không còn sớm, nếu không tiện về thì ở lại một đêm nhé."

Mặt Kỷ Từ lộ vẻ chần chừ, Hoắc Văn Chi nói: "Mẹ đừng giữ người ta lại, buổi tối em ấy còn phải live, làm việc gió mặc gió, mưa mặc mưa, lại quấy rầy mẹ."

Kỷ Từ: "..."

Cậu không ngờ Hoắc Văn Chi nói thẳng với mẹ như vậy, không nể mặt người lớn chút nào.

Không ngờ phu nhân Hoắc rất cao hứng: "Đúng đúng đúng, thanh niên có trách nhiệm và đúng giờ như thế không nhiều. Bác nghe nói cháu phải live đến đêm khuya, muộn như vậy phải chú ý ăn uống, rảnh thì qua đây ăn cơm, bác bảo cô giúp việc nấu đồ ăn ngon cho cháu." (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Kỷ Từ khẽ gật đầu: "Vâng." Lại nói, "Cảm ơn bác."

Bà cười nở hoa.

Sáu giờ Hoắc Văn Chi đưa Kỷ Từ và chó về, đến dưới tầng sinh ra cảm xúc không nỡ chia xa.

Hoắc Văn Chi tắt xe, nhìn Kỷ Từ bên cạnh, nói: "Chúng ta đây được tính là yêu đương chưa?"

Kỷ Từ thản nhiên, Hoắc Văn Chi nghĩ thầm nếu vẫn chưa thì hay là mình hôn một cái.

Cậu chạm phải ánh mắt nóng bỏng của hắn, cụp mắt xuống.

Hoắc Văn Chi truy vấn: "Có tính không?"

Chóp mũi phảng phất mùi pheromone của Kỷ Từ, Hoắc Văn Chi nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu: "Không nói thì tôi coi như em chấp nhận, cho em cơ hội phủ nhận."

"Một, hai ——"

Ba còn chưa đếm, Hoắc Văn Chi đột nhiên nhanh chóng hôn chụt môi Kỷ Từ một cái, "Anh chính là bạn trai em."

Kỷ Từ: "..."

Cậu nhịn không liếm môi, Hoắc Văn Chi hôn quá nhanh, đến độ khiến cậu tưởng mình ảo giác.

Hoắc Văn Chi này không động tay động chân mà chỉ động miệng.

Hắn cười nói: "Nhóc ngoài lạnh trong nóng."

Kỷ Từ: "..." biểu cảm lạnh lùng, "Im miệng."

Ngực Hoắc Văn Chi tê rần, hắn thật sự chết mê chết mệt dáng vẻ Kỷ Từ nghiện còn ngại.

Đáng yêu.

Muốn bắt nạt.

Suy nghĩ một hồi, hắn sờ gáy Kỷ Từ, muốn hôn tiếp.

Kỷ Từ giơ tay ngăn cản: "Em phải lên nhà chuẩn bị live."

Hoắc Văn Chi thở dài: "Dù sao buổi tối anh không có việc gì làm, có thể ở lại xem em live được không?"

Hắn nhấn mạnh: "Xem tại chỗ."

Kỷ Từ: "..."

Cuối cùng Hoắc Văn Chi được như mong muốn, quang minh chính đại vào nhà của Kỷ Từ, còn hiếu kỳ hơn chó đốm, đi hết chỗ này đến chỗ khác, giống như thể chuẩn bị để lại dấu hiệu trong phòng cậu vậy!

Hoắc Văn Chi thật sự rất chó.

Kỷ Từ không thể nhịn được nữa, kéo người đi tới đi lui trong nhà ngồi xuống sofa: "Đừng nhúc nhích."

Hoắc Văn Chi mỉm cười: "Em vào phòng live à?"

Kỷ Từ một chút: "Ừ," nhìn đối phương, "Anh không được vào trong."

Hoắc Văn Chi nhướng mày.

Có điều không thể ép, chiếm lấy phòng khách ở ngoài chờ cậu live xong còn có thể cùng đi ra ngoài ăn khuya, đón Valentine, ít nhất phải cùng Kỷ Từ trải qua hết ngày.

Bảy giờ đúng, Kỷ Từ live.

Đêm nay cậu live cứ không yên, nghĩ mãi về người đàn ông ở ngoài phòng khách.

Mãi mới live đến hai giờ khuya, cậu đứng sau cửa nghe một chút tiếng động bên ngoài, vang lên tiếng Hoắc Văn Chi đùa chó, quả nhiên chưa đi.

Cậu đứng ở cửa, thở một hơi, cơ thể hơi nóng.

Đang do dự không biết có nên ra ngoài ngay không, Hoắc Văn Chi ở ngoài gõ cửa.

Kỷ Từ mở cửa, Hoắc Văn Chi đờ người: "Mùi nồng vậy?"

Lại nhìn mặt Kỷ Từ, sắc mặt rõ ràng đỏ hơn bình thường, trong phòng nóng thế nào đi nữa cũng không thể đỏ như vậy được.

"Em ——"

Hoắc Văn Chi còn chưa dứt lời, tay đã vòng qua gáy Kỷ Từ: "Ướt rồi."

Kỷ Từ: "..."

Nếu lời nói và hành động của Hoắc Văn Chi không bình thường, cậu sắp tưởng hắn đang quấy rối mình.

Hoắc Văn Chi đặt tay lên mặt và trán cậu: "Người không thoải mái sao không nói?"

Kỷ Từ sờ trán: "Không có cảm giác gì."

Lúc live quá tập trung, cơ thể sẽ không phát ra tín hiệu, hiện tại thả lỏng, người từ đầu đến chân nóng bừng giống như giẫm lên chăn điện vậy.

Cổ, lòng bàn tay, mũi chảy mồ hôi.

Cùng với mùi pheromone thơm.

Hoắc Văn Chi thì thào: "Chết mất."

Hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm Kỷ Từ: "Bây giờ có hai lựa chọn, một là anh đưa em đi bệnh viện, hai là... anh giúp em."

Kỷ Từ:...

Cậu thản nhiên mở miệng: "Không động tay động chân?"

Hoắc Văn Chi sờ gương mặt ửng đỏ: "Anh coi như em đồng ý."



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play