*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Kỷ Từ dậy sớm, liếc nhìn WeChat, không thấy tin nhắn linh tinh. Ăn xong cơm trưa, cậu dắt chó xuống dưới tầng đi dạo.

Mỗi ngày lượng vận động của cậu nhờ vào con chó con nhặt về này, nuôi gần một tháng, mỗi ngày cho ăn thịt, bôi thuốc đúng giờ, thịt trên người nó chậm rãi chắc nịch, không còn lộ xương sườn, đi đường không lắc lư nữa, theo chân cậu giống trẻ con vui vẻ.

Có điều người vẫn phải bôi thuốc nên bị cạo lông, chỗ có lông chỗ không, có vẻ ngốc khờ, lúc thè lưỡi vẫy đuôi với Kỷ Từ trông vừa xấu vừa đáng yêu.

Kỷ Từ xoa đầu nó, quay một đoạn dắt chó đi dạo lên Weibo.

Đây là bài đăng về sinh hoạt hằng ngày không quá nhiều của Kẻ điên nóng tính.

Bình luận toàn là ha ha ha ha.

[ Sao Kẻ điên nuôi một con xấu chó xấu thế ~! ]

[ Bụng phình, Kẻ điên lưu ý đừng cho ăn nhiều quá, ghen tị với chó ăn chùa uống chùa, cạnh Kẻ điên còn thiếu chó không? Chỉ cần ăn uống chùa, làm chó săn cũng được! ]

[ Mua hay là nhận nuôi thế? ]

Kỷ Từ siết dây xích trên tay kéo chó đi, nhìn thấy bình luận này nhắn lại.

[ Chó hoang nhặt được gần nhà. ]

Fan bắt đầu tâng bốc, Kỷ Từ tắt không đọc bình luận người đẹp tốt bụng nữa, chỉ chốc lát sau nhận được tin nhắn của Hoắc Văn Chi.

Wenz: Dắt chó đi dạo à?

Hoắc Văn Chi mở video trên Weibo của Kỷ Từ, nhìn bóng dáng con chó vui vẻ nhảy nhót, lòng nghĩ mình bị Kỷ Từ đối đãi ngay cả một con chó ta cũng không bằng!

Lòng người bạc bẽo, Hoắc Văn Chi không bằng chó.

Wenz: Tôi có thể đi gặp em không?

Kẻ điên:...

Hoắc Văn Chi luôn hạ thấp địa vị của mình khi đùa giỡn Kỷ Từ, dù sao hắn thích trêu chọc cậu.

Wenz: Không ngại có thể dắt hai con chó.

Kỷ Từ:...

Kẻ điên: Bị điên.

Người ẩn dụ mình là chó chỉ có mỗi Hoắc Văn Chi! Đúng là chó.

Wenz: Nghĩ xem?

Kẻ điên: Cút.

Hoắc Văn Chi tựa vào trên ghế cười, cô giúp việc đem cà phê vào, thấy hắn cười đến là nở hoa, đưa cà phê cho hắn, thật nhanh chạy xuống nhà mách với mẹ hắn.

Ý của cô giúp việc đại khái thế này.

"Tôi thấy tám phần là yêu rồi, cười cong cả mắt, lại còn cầm máy truyền tin cười. Thanh niên có người yêu hay ôm máy truyền tin nhắn tin mà, xa nhau một lát cũng không nỡ."

Phu nhân Hoắc nghe thấy có lý, lúc trà chiều gọi Hoắc Văn Chi xuống, thấy con mình thỉnh thoảng lại liếc nhìn máy truyền tin, xem ra là đang đợi tin nhắn.

Bà lên tiếng: "Mấy ngày nữa là Valentine mà thanh niên các con đứa nào cũng thích, đưa người ta về nhà ăn cơm."

Hoắc Văn Chi nghĩ mình chưa kịp hẹn hò, Kỷ Từ có đồng ý đến nhà ăn cơm không?

Có điều quả thật có thể tính đến đón lễ Valentine.

Kỷ Từ chưa đáp lại, Hoắc Văn Chi uống trà chiều xong, tạm thời không có công việc cần xử lý, vào Thần Tích.

Kỷ Từ online, Ôn văn nho nhã đang ở giữa trận PK. Hắn theo thông tin bạn tốt tìm được cách vào xem trận đấu với tư cách khán giả. Lúc Kỷ Từ đánh xong một trận đi ra, hắn đã nhắn tin rồi.

Nho nhã lễ độ: Sư phụ giỏi quá, ôm xoay vòng meo một cái -3-

Ôn văn nho nhã:...

Nick của Hoắc Văn Chi đã lên cấp cao nhất nhưng trang bị vẫn không làm, login chỉ cùng Ôn văn nho nhã nói chuyện, đối phương dẫn hắn đi làm gì thì làm đó.

Có điều Ôn văn nho nhã vốn không có quá nhiều tâm tư lãng mạn, thỉnh thoảng chỉ dẫn hắn đi PK, lúc khác thì tìm chỗ đứng im, cũng rất ít chủ động nhắn tin. Hoắc Văn Chi không nói, càng đừng mong Kỷ Từ nói. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hoắc Văn Chi lại thương xót mình một chút.

Nho nhã lễ độ: Mấy ngày nữa sư phụ có hẹn không?

Hoắc Văn Chi vẫn muốn hẹn Kỷ Từ ra ngoài, ăn bữa cơm xem phim đều được, chơi game trên mạng cũng được, hắn thật sự hết cách.

Kỷ Từ cứng mềm không ăn, hắn thì không thích chỉ đứng chờ xem.

Ôn văn nho nhã: Ngày 24 có công việc.

Nho nhã lễ độ: Ồ?

Ôn văn nho nhã: Quay .

Hoắc Văn Chi mới nhớ đến hình như sắp đến ngày quay tuyên truyền Thần Tích, không ngờ lại vào đúng Valentine mùa đông, chậc.

Hắn bỗng nhiên nảy ra một kế hoạch, Kỷ Từ lười gặp mình, hắn chủ động đến cửa tìm cậu.

Việc lãnh đạo công ty đến giám sát quá trình quay là chuyện không thể bình thường hơn, Hoắc Văn Chi có cớ gặp Kỷ Từ. Sáng sớm ngày 24 hắn đến văn phòng sớm, thư ký đem cà phê vào, hắn bảo cô mang bó hoa hồng lên giúp mình.

Nghĩ mà vẫn ngồi không yên, hắn đứng lên sửa sang lại quần áo đã vô cùng chỉnh tề: "Thôi, tôi tự lái xe đến cửa hàng bán hoa, có người gặp tôi thì bảo tiểu Ngô xử lý."

Hoắc Văn Chi lái xe chuồn ra công ty, theo định vị tìm được một cửa hàng hoa trang hoàng đẹp mắt, mua một bó hoa hồng đỏ tươi, quay đầu lái đến studio quay .

*

Kỷ Từ đang ở studio, cậu đã thay xong quần áo, đang trang điểm.

Chuyên gia trang điểm vừa sờ mặt cậu vừa cảm thán, nói cái gì mà bóng loáng nhẵn nhụi, không có tỳ vết nào, Hoắc Văn Chi chưa sờ mà cô đã được sờ.

Cuối cùng trang điểm xong, Kỷ Từ lãnh đạm nhìn một người khác trong gương, trông cũng có mấy phần dáng vẻ hào sảng lạnh lùng của Đao Khách thời xưa.

Kỷ Từ đi ra phòng trang điểm, trợ lý đi theo giúp cậu sửa lại tóc giả, tóc rất thật, buộc cao thành đuôi ngựa để lộ toàn bộ gương mặt Kỷ Từ. Cậu đi vài vòng trước máy quay, đạo diễn khen ăn ảnh.

Kỷ Từ trừ không điều chỉnh tốt biểu cảm, mặt khác cơ bản không cần chọn góc quay, kịch bản mấy ngày hôm trước đã đọc, lời thoại không dài, cảnh gì cũng có thể ứng đối.

Quay xong một cảnh, Kỷ Từ xoay người, nhìn thấy cạnh đạo diễn bỗng nhiên có thêm một người.

Hoắc Văn Chi vẫy tay với cậu, mắt cậu lóe lên, tiếp tục tập trung quay .

Ba giờ xong việc, Kỷ Từ đi vào phòng trang điểm thay quần áo, không để chuyên gia trang điểm tẩy trang, tự dùng nước và bông tẩy trang tẩy trang.

Cậu không chịu nổi tay người khác sờ tới sờ lui trên mặt mình.

Hoắc Văn Chi vào, thấy Kỷ Từ sờ soạng mặt mình, bật cười, nói: "Sao lại thô lỗ vậy?"

Không nhìn nổi Kỷ Từ nặng tay với mình, hắn nhận bông tẩy trang, nói: "Tôi giúp em."

Động tác của Hoắc Văn Chi nhẹ hơn nhiều, hơi lóng ngóng, nhưng không mạnh tay làm rát mặt như Kỷ Từ.

Kỷ Từ thấy Hoắc Văn Chi không sờ loạn, mặc kệ hắn.

Hoắc Văn Chi cúi đầu nhìn cậu, cười, nhỏ giọng mở miệng: "Sao còn ra vẻ bất đắc dĩ thế, không làm em đau chứ?"

Kỷ Từ ừ.

Hoắc Văn Chi nhìn cậu vừa lạnh lùng vừa ngoan ngoãn, hai người lần đầu tiên đến gần như vậy, có thể ngửi thấy hơi thở của nhau, khó tránh khỏi bối rối.

Kỷ Từ bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng: "Mùi trên người anh..."

Hoắc Văn Chi: "?"

Kỷ Từ: "Đi ra ngoài."

Hoắc Văn Chi đã tự biết khống chế pheromone của mình, không thể nào tỏa ra không biết kiềm chế như hồi thiếu niên.

Kỷ Từ xác nhận lại: "Mùi bạc hà."

Hoắc Văn Chi nhíu mày: "Tôi không làm loạn."

Kỷ Từ: "..."

Vậy vì sao cậu ngửi thấy?

Hoắc Văn Chi thấy mặt Kỷ Từ hơi đỏ lên, tới gần mặt cậu, hỏi: "Thích không?"

Kỷ Từ ngửa ra sau, tai hơi nóng, tim đập cũng dần nhanh hơn.

Pheromone của Hoắc Văn Chi trước giờ không hề có tính công kích, Kỷ Từ trốn như trốn quỷ, đưa lưng về phía người ta buồn bực nói: "Anh đi ra ngoài một lát."

Cậu sờ gáy, vẫn dán băng dính ngăn mùi pheromone.

Bác sĩ nói độ xứng đôi của họ rất cao, thỉnh thoảng xảy ra tình huống có thể ngửi được pheromone của nhau là hiện tượng bình thường, trước kia chỉ có Hoắc Văn Chi có phản ứng, hiện tại Kỷ Từ cũng có phản ứng khác thường với pheromone của hắn. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hoắc Văn Chi lui về sau vài bước, không ép Kỷ Từ: "Được, tôi ra ngoài, có gì không thoải mái nhớ gọi tôi."

Kỷ Từ ừ, chờ Hoắc Văn Chi rời đi, tự mình dùng nước lạnh rửa mặt, sau khi bình tĩnh mới đi ra khỏi phòng trang điểm.

Bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Văn Chi đến gần: "Tôi đưa em về."

Trợ lý Kỷ Từ đã nhìn ra manh mối quan hệ của hai người, nhắn tin cho cậu xong chuồn mất, chuyện tình cảm người ngoài không tiện nhúng tay.

Kỷ Từ ngồi trên xe Hoắc Văn Chi, sau đó nhận được một bó hoa hồng khoa trương, đỏ chói mắt.

Cậu ôm hoa nghẹn họng, Hoắc Văn Chi nháy mắt mấy cái, nói: "Màu tình yêu."

Kỷ Từ: "..."

Cậu liếc Hoắc Văn Chi một cái, hắn mỉm cười giới thiệu với cậu mấy nhà hàng có tiếng tăm, vốn muốn đưa cậu ra ngoài ăn cơm, cậu lại không có khẩu vị, nghĩ lại, thử hỏi cậu: "Hay là ăn cơm nhà?"

Kỷ Từ: "Tôi phải về cho chó ăn."

Hoắc Văn Chi: "Đưa nó theo."

Hẹn hò crush đi ăn cơm còn phải mang chó đi theo cũng chỉ có Hoắc Văn Chi.

Lái xe đến khu chung cư Kỷ Từ ở, Hoắc Văn Chi cùng cậu lên nhà. Con chó nhìn thấy hắn, vẫn nhớ hắn, nhiệt tình nhảy lên chân hắn.

Hoắc Văn Chi sờ đốm đen to trên gáy nó: "Thằng nhóc này mập rồi."

Nhất thời không biết ghen tị với chó hay là ghen tị ai.

Hoắc Văn Chi mang người và chó ra ngoài: "Đến nhà tôi đi."

Kỷ Từ liếc hắn, Hoắc Văn Chi nói: "Cơm dinh dưỡng em ăn lúc nằm viện là cô giúp việc nấu cho em, ăn rất ngon."

Vẻ mặt Kỷ Từ thả lỏng một chút.

Hoắc Văn Chi nói: "Trong nhà chỉ có mẹ tôi, cô giúp việc và thằng ngốc nhiều tiền bị em đè xuống đất đánh."

Kỷ Từ: "..."

Kỷ Từ phục cái miệng này của Hoắc Văn Chi, nhưng nghe hắn nói nhiều như vậy cũng không phiền chán.

Thấy cậu không đáp, Hoắc Văn Chi biết cậu đồng ý rồi.

Trong lòng vui vẻ, lái xe về thẳng nhà.

Trên đường, Kỷ Từ bỗng nhiên lên tiếng: "Mua chút quà."

Cậu không có thân bằng cố hữu gì, cho nên không quá rành chuyện đối nhân xử thế, càng không có cảm giác gì với việc mình đột ngột đến nhà họ Hoắc.

Cậu làm việc luôn như vậy, tùy tâm.

Khi Hoắc Văn Chi đưa nam sinh cao gầy trắng nõn về nhà, mẹ hắn mới phát hiện hắn không đùa, đúng là đem người yêu về cho bà.

Đây là chàng trai ngoại trừ màu tóc nhìn không được lắm, trông nghiêm túc hơn Hoắc Văn Chi nhiều.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hoắc Văn Chi: Tôi muốn hôn!



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play