Phương Du hạ mi xuống, cảm giác như cả thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Vội vàng chạy xuống, chiếc áo phông cô đang mặc rất mỏng, mỏng đến mức hơi thở nóng bỏng của Đàm Vân Thư có thể xuyên qua, mỏng đến mức dễ dàng bị những giọt nước mắt nóng hổi của Đàm Vân Thư thấm ướt. Điều này khiến cảm xúc của cô trở nên đặc biệt rõ ràng.
Ngoài ra, mũi cô còn ngửi được một mùi rất phức tạp, mùi kết hợp giữa rượu và nước mưa, nhưng cô có thể phân biệt rõ ràng mùi hương của Đàm Vân Thư.
Nó mang lại cảm giác quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô bần thần trong hai giây, như thể quay trở lại đêm sáu năm trước.
Nhưng cô nhanh chóng tỉnh táo.
Hai cánh tay của Đàm Vân Thư buông thõng hai bên, phần thân trên nghiêng về phía cô, nàng đứng không đủ thẳng, hơi lắc lư, như thể sắp ngã xuống bất cứ lúc nào.
Bàn tay nhàn rỗi của Phương Du ôm lấy eo nàng, cúi đầu xuống, nghiêng người hỏi: "Cô còn có thể đi được không?"
Đàm Vân Thư vẫn đang nức nở, không thể trả lời.
Phương Du không nói gì nữa, hướng tay lên trên, ôm lấy vai Đàm Vân Thư, kéo nàng đứng thẳng lên, rồi quàng cánh tay của Đàm Vân Thư qua cổ mình.
Anh Ngũ thấy vậy liền đi tới hỏi: "Có cần giúp đỡ không? Phương tiểu thư."
Phương Du nhìn mưa đang rơi xung quanh mình, cũng không có từ chối, giơ ô ra nói: "Anh Ngũ, che ô dùm tụi em."
"Được, không vấn đề."
Vẫn còn một nhân viên bảo vệ khác gác ở cổng, anh Ngũ tạm thời rời đi cũng không sao.
Đàm Vân Thư bước đi cũng không vững, rất nhẹ nhàng, cũng không biết như thế nào có thể kiên trì đi từ lề đường đến cổng. May mắn thay sức lực của nàng không lớn lắm, cho nên Phương Du không cảm thấy quá mệt.
Tuy nhiên, tốc độ chậm hơn nhiều so với lúc đi bộ bình thường, đặc biệt là khi Đàm Vân Thư đang mặc váy đuôi cá.
Anh Ngũ chuyên tâm che ô cho họ, không vượt quá giới hạn hay chủ động hỏi han bất cứ điều gì, thực hiện tốt nhiệm vụ của nhân viên bảo vệ.
Phải mất thời gian gấp đôi bình thường, Phương Du mới dìu Đàm Vân Thư đến tầng dưới của tòa nhà. Cô cảm ơn anh Ngũ, cầm ô và đưa Đàm Vân Thư vào thang máy.
Trong thang máy, Phương Du buông cánh tay của Đàm Vân Thư ra, để Đàm Vân Thư đứng một mình.
Nhưng Đàm Vân Thư lại lảo đảo, như sắp ngã xuống, Phương Du không nhịn được nên ôm lấy nàng.
Hình ảnh họ ôm nhau phản chiếu trên cửa thang máy, hơi mơ hồ, nhưng lại rất rõ ràng.
Mọi người đều ở trong nhà vào ngày mưa như hôm nay, lúc này trong thang máy không còn ai khác, quá trình đi lên rất thuận lợi. Nhưng chỉ trong hơn mười giây Phương Du đã cảm thấy khó chịu, giống như tốc độ di chuyển đã bị giảm đi mười lần.
Cuối cùng, cô ôm Đàm Vân Thư đến cửa an ninh.
Phù Sương lúc này chưa đi ngủ, nếu có nhiều tiếng động, có lẽ Phù Sương sẽ ra xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng và Đàm Vân Thư trước mặt Phù Sương vẫn luôn giữ thái độ không quen biết nhau.
"......"
Phương Du liếc nhìn thủ phạm, nhất thời không nói nên lời.
Vài giây sau, Phương Du nhẹ nhàng mở cửa.
Khoảng cách ngắn hơn hai mét như bị kéo dài ra, cô khó nhọc tiến tới, lặng lẽ mở cửa phòng, rồi cùng Đàm Vân Thư bước vào. Ngay cả khi đóng cửa lại, động tác của cô cũng rất nhẹ nhàng.
Đôi giày cao gót của Đàm Vân Thư rất dễ cởi, Phương Du cúi xuống và cởi chúng ra cho nàng. Cô cũng lười thay dép đi trong nhà cho Đàm Vân Thư, nên chỉ đơn giản đưa người vào, đặt lên ghế sofa.
Trang trí cho Ngày thiếu nhi vẫn chưa được dỡ bỏ, bóng bay và ruy băng vẫn còn đó, biểu ngữ vẫn treo trên tường, Đàm Vân Thư đang lặng lẽ nằm bên dưới, lông mi khép nhẹ, nhưng lông mày lại nhíu chặt hơn.
Phương Du đứng dậy nhìn nàng một cái, sau đó buộc tóc, đội mũ trùm tóc rồi vào phòng tắm.
Ra ngoài hơn mười phút, trên người cô đổ một lớp mồ hôi mỏng, bắp chân càng bẩn hơn.
Tuy nhiên những giọt nước mịn màng dường như không thể rửa sạch những giọt nước mắt mà Đàm Vân Thư để lại trên vai cô, hơi ấm vẫn còn đọng lại ở đó.
Tắm không mất nhiều thời gian, Phương Du chưa đầy mười phút đã ra khỏi phòng tắm.
Cô còn cầm trên tay một bộ đồ tẩy trang.
Không biết từ lúc nào, đôi mắt của Đàm Vân Thư đã hé mở, vẫn đỏ hoe vì khóc. Mái tóc ướt dính trên mặt đã bị nàng vuốt sang một bên, lộ ra toàn bộ khuôn mặt.
Ừm...
Trông thật giống một con thú nhỏ bị ướt sũng trong mưa, để miêu tả cụ thể thì đó là chú mèo tam thể?
Phương Du dừng lại những suy nghĩ lan man, bước tới, từ trên cao nhìn xuống nàng, cao giọng hỏi: "Tỉnh rồi à? Vậy cô tự mình tẩy trang đi."
Đàm Vân Thư từ từ nhắm mắt lại.
Phương Du thấy buồn cười, ngồi xổm xuống.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên trở nên gần hơn rất nhiều, cô có thể nhìn thấy rõ phấn mắt tuyệt đẹp mà Đàm Vân Thư đã đánh tối nay, cũng như hàng mi dài và dày không cần mascara của Đàm Vân Thư. Cô nói: "Không tẩy trang cũng được, dù sao cũng không phải da mặt tôi bị hỏng, nhưng tôi sẽ không cùng cô đến bệnh viện nữa, Đàm Vân Thư."
"Phương Du..." Môi Đàm Vân Thư khẽ mở, phát ra thanh âm nhẹ nhàng.
Phương Du ngồi xuống tấm thảm mềm mại, hỏi một tiếng "Sao?", mà không hỏi cụ thể nàng gọi cô để làm gì.
Lông mi của Đàm Vân Thư run lên hai lần, nàng mở mắt ra, lúc này vẫn còn nửa tỉnh nửa say, nhưng không có nước mắt ngăn cản nàng nhìn rõ khuôn mặt của Phương Du.
Phương Du vừa mới tắm xong, sắc mặt hồng hào, đôi mắt đen láy như đêm nay.
Đàm Vân Thư lại chớp mí mắt, nói bằng giọng mũi nhưng có thể nghe được: "Đừng đuổi tôi đi."
"Tôi không có ý đuổi cô đi."
Đã muộn như vậy, Đàm Vân Thư lại uống rất nhiều, đến mức đứng thẳng cũng không vững. Tại sao cô lại đuổi Đàm Vân Thư đi?
Phương Du đưa bông tẩy trang và kem tẩy trang ra trước, hướng dẫn từng bước: "Nhưng cô phải tẩy trang trước đã, Đàm Vân Thư."
Đàm Vân Thư mím môi, chống cơ thể ngồi dậy, ý thức của nàng vẫn chưa đủ tỉnh táo. Đây là lần đầu tiên nàng đến nhà Phương Du ở Thủ đô, có phần chưa thích nghi được.
Nơi này trông giống hệt bức ảnh trên weibo của Tiết Dịch.
Nghĩ đến đây, nàng nhìn về phía sau ghế sofa. Thú bông gấu trúc cầm măng không đặt ở đây sao?
Vậy Phương Du đã đưa vào phòng ngủ à?
Mí mắt của Đàm Vân Thư rũ xuống, nàng lặng lẽ lấy bông tẩy trang và dầu tẩy trang từ lòng bàn tay của Phương Du.
Vốn dĩ nàng định về nơi ở của mình ở Thủ đô, chỉ cách căn hộ của Thẩm Ánh Chi vài km, nhưng nàng đã đổi địa chỉ thành khu chung cư của Phương Du.
Nàng không nhớ mình đã nghĩ gì vào lúc đó.
Điều chắc chắn là dù tỉnh hay mê, nàng đều muốn gặp Phương Du.
Nhưng đêm nay nàng cảm thấy rất buồn, như thể trái tim nàng thực sự đã bị moi ra, sau khi uống rượu, nỗi đau càng tăng lên gấp bội.
Nàng tưởng mình đã quen nhưng hóa ra cảm giác đau đớn lại có nhiều mức độ khác nhau. Tận mắt chứng kiến món đồ quan trọng nhất được đeo trên trái tim của người khác đã khiến nỗi đau đạt đến đỉnh điểm.
Và giờ đây, khi nghĩ đến gấu trúc được Phương Du đặt trong phòng ngủ, tâm tình vốn đã bình tĩnh lại một chút của nàng lại bắt đầu chìm xuống.
Nếu là Phù Sương hay Đường Bán Tuyết tặng, nàng sẽ không có ý kiến gì.
Tình cờ, tình cờ lại là Tiết Dịch.
Đàm Vân Thư vẫn chưa tỉnh táo lại, nước mắt đã nhanh hơn ý chí của nàng, hai giọt nữa lại rơi xuống.
Phương Du thấy bất lực, kéo một chiếc ghế đẩu nhỏ kế bên đến và ngồi lên nó, theo cách này vị trí của cô và Đàm Vân Thư ngang nhau.
Cô không khỏi lẩm bẩm: "Tôi chưa bao giờ thấy cô khóc nhiều như vậy."
Nói xong cô lấy lại bông tẩy trang và kem tẩy trang.
Cô đã có kinh nghiệm tẩy trang cho Đàm Vân Thư vài năm trước, chưa kể hiện tại cũng thường xuyên tẩy trang.
Đầu tiên cô lấy khăn giấy lau nước mắt cho Đàm Vân Thư và nói: "Nhắm mắt lại."
Đàm Vân Thư: "Ừ."
Sau khi đáp lại, nàng ngoan ngoãn nhắm mắt và nâng cằm lên.
Lớp trang điểm của nàng không quá sặc sỡ, Phương Du cẩn thận tẩy trang, với kỹ thuật khéo léo, dùng sức vừa phải.
"Phương Du..." Đàm Vân Thư nhịn không được lên tiếng, Phương Du đang bôi kem tẩy trang lên trán.
"Ừm?"
"Tối nay tôi sẽ ngủ ở đâu...?"
"Ghế sofa."
"Được." Dù là ghế sofa hay bất cứ nơi nào trong nhà Phương Du, ở đâu cũng được.
Nửa phút sau, lúc Phương Du đang lau má trái, Đàm Vân Thư lại lên tiếng: "Phương Du."
"Làm sao nữa?"
"Tôi có làm cậu chán ghét không?"
"Tôi đã trả lời câu hỏi này rồi."
"Vậy là tôi đang làm phiền cậu à?"
"..." Phương Du dừng động tác, nghiêm túc nói: "Nếu cô lợi dụng lúc này để nói tiếp, là làm phiền tôi đó."
Hoàn toàn im lặng.
Nhưng trong lời nói của Phương Du có ý là cô không cảm thấy mình bị làm phiền, đúng không?
Khóe môi Đàm Vân Thư nhếch lên, nàng muốn nhìn thấy khuôn mặt của Phương Du, đáng tiếc, nàng không mở mắt được.
Vài phút sau, Đàm Vân Thư bước vào phòng tắm.
Nàng cũng muốn dùng sữa rửa mặt để rửa mặt lại cho sạch, Phương Du yêu cầu nàng dùng bàn chải đánh răng mới trong tủ, không nên đi tắm vội. Sau khi uống rượu, phải chờ ít nhất hai tiếng mới được tắm, nếu không sẽ rất dễ xảy ra tai nạn.
Khi Đàm Vân Thư bước ra khỏi phòng tắm, trên bàn cà phê có một chén canh gừng, một chiếc chăn bông, một túi đồ lót mới và một bộ đồ ngủ cũ trên ghế sofa.
Phương Du đã vào phòng ngủ, cửa cũng đóng lại.
Trong căn phòng rộng hơn 40 mét vuông, phòng khách kỳ thực cũng không lớn, nhưng Đàm Vân Thư cảm thấy rất thư thái, thoải mái.
Nàng uống canh gừng, sau khi tỉnh táo hơn, nàng vào phòng tắm tắm gội.
Trong phòng ngủ, Phương Du gối đầu trên gối, cảm thấy khó ngủ. Cô lại mất ngủ vì Đàm Vân Thư.
Những lời Đàm Vân Thư nói tối nay, từng chữ một đã đâm vào trái tim cô.
Trong hoàn cảnh như vậy, nhưng từng chữ phát ra của Đàm Vân Thư vẫn rõ ràng, khiến cô đặc biệt nhớ đến.
Hơn nữa những giọt nước mắt đọng lại trên vai cô thật lâu...
Phương Du giơ tay lên, đặt lòng bàn tay lên đó, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.