Căn hộ đại bình tầng mà Thẩm Ánh Chi mua nằm trong một khu dân cư cao cấp, chỉ cần nhìn vào gara có thể biết được độ đẳng cấp. Trần nhà bầu trời đầy sao bằng kim loại, sàn nhà bằng đá nhám, các cột đèn LED nằm rải rác khắp nơi. Mang lại cảm giác thoải mái và ấm áp, mục đích chính là để chủ sở hữu trải nghiệm khi ở trong gara cũng như đang ở nhà.
Ngoài trời bên ngoài tối tăm và mưa rả rích, nhưng gara không bị ảnh hưởng gì, vẫn sáng sủa, không hề cảm nhận được sự khác biệt.
Thậm chí sáng đến mức Đàm Vân Thư thấy chói mắt. Nàng nhìn chăm chú vào chiếc trâm cài trên trái tim Tiết Dịch, kể cả cái chớp mắt cũng bị lãng quên, cho đến khi hốc mắt trở nên khô khốc và đau đớn.
Sáu năm qua, nhiều đêm mất ngủ, cho dù bản thân không dám thừa nhận tình cảm của mình dành cho Phương Du, nàng vẫn lấy chiếc trâm cài này ra nhìn, đôi khi còn so sánh với những áng mây trên bầu trời, xem có đám mây nào giống không.
Chiếc trâm cài này là vật duy nhất mà Phương Du để lại cho nàng, cũng trở thành kỷ vật duy nhất.
Thì ra họ thật sự không còn quan hệ gì với nhau nữa, có thể đoạn tuyệt một cách sạch sẽ như vậy.
Không phải nàng chưa tìm kiếm kiểu dáng tương tự từ thương hiệu này, nhưng những sản phẩm được gia công hoàn toàn bằng tay như vậy không thể giống hệt nhau được.
Nàng đã ghi nhớ hình dáng, đường nét, tông màu và kết cấu của chiếc trâm cài này.
Nhưng bây giờ, nó đang đeo trên trái tim của người khác.
Dù không cùng phong cách, nhưng lại giống nhau.
Nàng đã dùng nó để thương lượng đổi lấy danh phận bạn bè, nên Phương Du đã lấy lại.
Vậy tại sao nó đang cài trên ngực Tuyết Dịch?
"Đàm tổng, chào buổi tối." Tiết Dịch mỉm cười tiến tới, giọng nói vang vọng trong gara, cắt đứt dòng suy nghĩ của Đàm Vân Thư.
Tâm trí Đàm Vân Thư đang hỗn loạn. Nàng khó khăn cử động lông mi, thu lại sự ngạc nhiên của bản thân, mỉm cười đáp lại: "Chào buổi tối."
Nàng cố gắng để sự chú ý của mình không rơi vào chiếc trâm cài, duy trì vẻ ngoài tao nhã, nói: "Chúng ta lại gặp nhau rồi, Tiết lão sư."
"Lần trước tôi cũng nói y như vậy."
"Ừm."
Đàm Vân Thư nhìn về phía trước, một tay giữ váy, nàng đang mặc một chiếc váy đuôi cá kim sa vàng, rất quý phái sang trọng, đôi giày cao gót màu bạc gõ trên mặt đất, giọng nói trong trẻo, dứt khoát và lưu loát, nàng nhàn nhã vừa bước về trước vừa nói: " Đến cùng lúc với Tiết lão sư, sao có thể không coi như tình cờ gặp gỡ được?"
"Hữu duyên." Tiết Dịch mỉm cười, "Khi gặp nhau và trò chuyện, ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã có cảm giác chúng ta từng là bạn cũ."
"Thật trùng hợp, tôi cũng cảm thấy như vậy."
Thẩm Ánh Chi đã sắp xếp trước quản gia đón họ. Khi nhìn thấy họ, anh ta lập tức tiến tới và dẫn họ đến lối vào thang máy tráng lệ.
Hai người đứng thành một hàng, khoảng cách giữa họ chỉ là nửa người. Cửa thang máy được lau sạch sẽ, có thể soi rõ bóng hai người.
Kể từ khi gặp lại Phương Du, Đàm Vân Thư đã nhìn Phương Du trong tình huống tương tự nhiều lần.
Nàng quan sát sự chênh lệch chiều cao giữa Phương Du và mình, hầu như không thay đổi so với trước đây. Tuy nhiên lúc này, nàng không thể nhìn thấy bóng dáng của Phương Du, thứ duy nhất có thể nhìn thấy chính là chiếc trâm cài có liên quan sâu sắc đến nàng.
Mọi sự chú ý vẫn đổ dồn về phía nó một cách mất kiểm soát.
Món quà này có thể tặng lại được không? Không, Phương Du không phải là người như vậy. Làm sao có thể giải thích tình huống trước mắt đây? Nhưng... nếu không phải được tặng lại thì sao? Với mối quan hệ giữa những người thân thiết, việc sử dụng đồ chung chẳng phải là điều bình thường hay sao? Ngày xưa khi còn đi học, các bạn nữ trong lớp thường sử dụng chung kẹp tóc của nhau.
Suy nghĩ của Đàm Vân Thư đặc biệt nhảy vọt, những câu hỏi lần lượt chạy nhanh qua tâm trí nàng.
Nhưng dù là khả năng nào thì cũng khiến nàng vô cùng khó chịu, giống như đang bị kiến gặm nhấm từng chút một máu thịt của nàng.
Chẳng bao lâu, họ bước vào thang máy, khoảng mười giây, họ đã đến trước cửa nhà Thẩm Ánh Chi.
Thẩm Ánh Chi đã mở cửa chờ từ mấy phút trước, khi nhìn thấy bọn họ xuất hiện, rất hoan nghênh cười, nói: "Mọi người đến cùng nhau à?"
"Gặp ở gara." Câu trả lời đến từ Đàm Vân Thư.
Tiết Dịch đưa một chiếc túi trên tay ra, hôm nay cô ấy cũng trang điểm, khiến độ sắc bén của lông mày giảm đi rất nhiều, mang lại vẻ thân thiện hơn một chút. Cô mỉm cười nói: "Đây là lần đầu tiên tôi đến thăm. Cảm ơn Thẩm tổng đã mời, xin hãy nhận món quà này từ tôi."
"Cám ơn Tiết lão sư, mời vào đây thay giày" Thẩm Ánh Chi không khách sáo, nhưng khi liếc nhìn một lượt, cô nhìn thấy chiếc trâm cài trên ngực Tiết Dịch.
Mí mắt cô không khỏi chớp chớp. Sự trùng hợp gì vậy?
Rồi cô bình tĩnh nhìn người bạn của mình.
Trên mặt Đàm Vân Thư vẫn giữ nụ cười nhẹ, nàng đã đi vào phòng thay giày trước, Tiết Dịch từ từ ngồi xuống bên cạnh nàng, đồng thời thay đôi dép thoải mái đã được chuẩn bị sẵn.
Có cái gì đó không đúng.
Bầu không khí thật không thích hợp.
Thẩm Ánh Chi có hơi chột dạ sờ lên chóp mũi, cầm túi đi vào: "Bữa tối còn chưa chuẩn bị xong, nếu không phiền, chúng ta uống chút rượu trước được không?" Cô cười nói: "Trời cứ mưa suốt thôi. Hôm nay tôi thấy dự báo thời tiết nói rằng trời sẽ mưa trong hai ngày tới. Tuy nhiên, đừng để mưa làm ảnh hưởng đến chúng ta. Tại sao chúng ta không cùng nhau tận hưởng cơn mưa và trò chuyện."
Trong lúc trò chuyện, hai vị khách đang rửa tay.
Nghe vậy, Tiết Dịch tỏ vẻ tiếc nuối, nói: "Tiếc quá, Thẩm tổng, tôi không thể uống được. Ngày mai tôi còn phải thu âm bài hát mới."
"Không thành vấn đề, bảo vệ giọng hát quan trọng hơn." Thẩm Ánh Chi hiểu rất rõ, thuận tiện nói: "Vân Thư trước kia học phát thanh và dẫn chương trình, lúc đó cậu ấy cũng phải bảo vệ giọng nói của mình."
Tiết Dịch nhìn Đàm Vân Thư và hỏi: "Còn bây giờ thì sao, Đàm tổng?"
"Tôi không làm công việc liên quan, không cần kiêng kỵ." Đàm Vân Thư ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn trước cửa sổ kính từ trần đến sàn, bên ngoài cửa sổ trời đang mưa, lòng nàng dường như cũng bị bao phủ bởi một lớp sương mù. Nàng trả lời các câu hỏi dựa trên ý chí còn sót lại của mình.
"Vậy Đàm tổng vẫn còn muốn làm người dẫn chương trình chứ?" Tiết Dịch cũng ngồi xuống, tự nhiên hỏi.
Đàm Vân Thư quay đầu lại, nhìn cô ấy, mỉm cười trả lời: "Không, làm người dẫn chương trình chưa bao giờ là mong muốn của tôi."
"Sao không hỏi tôi?" Thẩm Ánh Chi rót rượu cho mình và Đàm Vân Thư.
Tiết Dịch thuận theo hỏi: "Vậy mong muốn của Thẩm tổng là gì?"
Trong căn bếp rộng rãi có bốn đầu bếp riêng đang bận rộn, mùi thơm của thức ăn dần dần lan tỏa, ba người vẫn trò chuyện ở vị trí cũ.
Thẩm Ánh Chi mời Tiết Dịch lần này chủ yếu là vì ngưỡng mộ cô ấy.
Hai năm trước, Tiết Dịch chỉ là một ca sĩ đường phố hơi có tiếng. Nhưng sau hai năm sau, bây giờ Tiết Dịch đã trở thành ca sĩ nổi tiếng với hàng chục triệu người hâm mộ.
Tiết Dịch trong mắt cô, không khác gì Phương Du. Vì vậy cô sẵn sàng chìa một cành ô liu để hợp tác.
Lần hợp tác vừa rồi đã rất thành công, nên đêm nay có thể coi như một bữa "tiệc chúc mừng", dành riêng cho ba người mà thôi.
Vốn dĩ định để Tiết Dịch hát, nhưng khi mở miệng đã liền thay đổi tính chất.
Trái tim Đàm Vân Thư bị đè nén, mọi thứ về chiếc trâm cài đang quay cuồng trong tâm trí nàng.
Có lẽ rượu đã đóng một vai trò nào đó, khiến nàng nghĩ đến nó nhiều hơn.
Khi Phương Du đưa nó cho nàng, cô nói đó là món quà tốt nghiệp. Vậy tính chất của việc Tiết Dịch đeo lần này là gì? Phương Du muốn đòi lại, hóa ra là đưa cho Tiết Dịch sao? Có lẽ không phải đưa, chỉ cần lấy nó một cách bình thường, ở lối vào thang máy nàng đã nghĩ như vậy.
Nếu sớm biết...
Đáng lẽ nàng không nên đề nghị như vậy.
Giờ đây giữa họ thực sự chẳng còn gì nữa.
Ngoài ra Phương Du cũng nhận con thú bông gấu trúc do Tiết Dịch tặng.
Tiết Dịch vừa gặp Phương Du tối qua, thậm chí còn chụp ảnh rất thân thiết với Phương Du, con thú bông gấu trúc dường như làm nhân chứng...
Chứng kiến sự hài lòng, vui sướng và khoảnh khắc hạnh phúc của họ.
Đàm Vân Thư không có phản kháng, nàng thả lỏng các đốt ngón tay đang cầm ly, quay đầu lại và xoa xoa lông mày, "Ừm" kèm theo âm thanh "Được."
Tiết Dịch lo lắng hỏi: "Đàm tổng thấy khó chịu ở đâu à?"
"Nghe Tiết lão sư hỏi như vậy, chẳng lẽ Tiết lão sư từng học y?" Đầu óc Đàm Vân Thư vẫn còn tỉnh táo, nàng nhận ra mình chưa uống nhiều, lúc hỏi thì ánh mắt vẫn rất thanh minh.
Không tránh khỏi, nàng lại nhìn chiếc trâm cài.
Tiết Dịch cười: "Mặc dù tôi tên Tiết Dịch, nhưng tôi không học y. Tuy nhiên, những fan học y thường nói với tôi rằng học y rất vất vả."
"Tiết Dịch có từng đau khổ không?" Đàm Vân Thư hỏi.
Tiết Dịch nghe vậy giật mình một lúc, sau đó mỉm cười buồn bã: "Trải qua đau khổ, ở đời ai mà không từng đau khổ?"
Thẩm Ánh Chi đúng lúc cắt ngang: "Cuộc sống luôn đầy rẫy những thăng trầm." Cô đổi chủ đề, "Bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chúng ta thay đổi địa điểm đi."
"Ừm."
Tất cả các đầu bếp được mời đến, những món ăn họ nấu đều rất ngon và hấp dẫn, nhưng chủ yếu tập trung vào sự tinh tế, nên khẩu phần của món ăn không nhiều, vừa đủ cho ba người. Tuy nhiên, họ đến đây không chỉ để ăn, chủ yếu là để trò chuyện, nâng cao hiểu biết, điều này sẽ có lợi hơn cho sự hợp tác sau này.
Tiết Dịch nói chuyện rất hay, thỉnh thoảng lại nói vài câu khiến người ta vô thức bật cười, bầu không khí kỳ quái ban đầu dường như đã bị loại bỏ.
Đàm Vân Thư không có cảm giác thèm ăn, nàng uống rượu trước bữa ăn.
Sau khi cố gắng ăn no đến bảy phần, nàng đặt đũa xuống.
Đây là một chiếc bàn tròn nhỏ, ba người ngồi mỗi góc.
Nàng đang ngồi ở phía bên trái của Tiết Dịch.
Chiếc đèn chùm phía trên đỉnh đầu rất chói lóa. Nhìn từ góc độ của nàng, nàng có thể thấy rõ hơn hình dáng của chiếc trâm cài, không biết bao nhiêu lần nàng muốn chắc chắn rằng đó là cùng một chiếc.
Đó là cái nàng đã đích thân trả lại.
Nghe Thẩm Ánh Chi cùng Tiết Dịch trò chuyện về âm nhạc, nàng chậm rãi rót cho mình một ly rượu nữa rồi nói: "Tôi qua đó tiếp tục thưởng thức mưa."
"Được."
Đàm Vân Thư trở lại ghế sofa và ngồi xuống, tóc xõa trên vai, dùng đầu ngón tay mở hộp thoại trò chuyện với Phương Du.
Nàng có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không thể hỏi được điều gì.
Bản thân nàng cũng từng nói thích Phương Du là chuyện của mình, vì vậy sự lựa chọn của Phương Du, nàng nên nhìn nhận nó một cách lý trí, đúng không?
Có vẻ đúng.
Nhưng làm sao nàng có thể lý trí được? Ai sẽ nói cho nàng biết? Ai sẽ dạy nàng đây?
Nàng thực sự đã bỏ lỡ điều gì sao, đó có phải là vào đêm đầu tiên họ gặp lại nhau. Đáng lẽ nàng không nên bướng bỉnh như vậy, nàng nên bày tỏ tình cảm của mình với Phương Du sớm hơn. Nếu lúc đó nàng làm như vậy thì bây giờ nàng vẫn còn cơ hội chứ?
Sau vài hơi thở nặng nề, Đàm Vân Thư khóa màn hình điện thoại, cầm ly rượu uống một ngụm.
Nàng uống hơi vội, nên bị nghẹn, nàng cúi xuống ho, nhân cơ hội này đôi mắt nàng đỏ lên, tích tụ một lớp nước mắt mỏng, nhưng nàng đã kiềm chế để nó không rơi xuống.
"Uống rượu làm sao còn có thể bị nghẹn vậy?" Thẩm Ánh Chi đi tới đưa khăn giấy cho Đàm Vân Thư.
Tiết Dịch lại tỏ ra lo lắng: "Cổ họng của Đàm tổng có cảm thấy đau không? Có thể làm dịu đi bằng cách uống chút nước ấm."
"Tôi sẽ đi lấy cho cậu ấy." Thẩm Ánh Chi đứng dậy.
Đàm Vân Thư ngẩng đầu lên, nhìn Tiết Dịch, miễn cưỡng nhếch môi hỏi: "Tiết lão sư, chiếc trâm cài này cô mua ở đâu vậy?"
"Không phải mua, nó thuộc về một người rất quan trọng, đó là..." Tiết Dịch có vẻ hơi ngượng ngùng, "Người mà tôi muốn tặng thú bông gấu trúc."
Tiết Dịch khẽ mỉm cười nói tiếp: "Tôi đã xem cuộc phỏng vấn của Đàm tổng trong sự kiện từ thiện. Lúc đó cô cũng đeo một chiếc trâm cài tương tự. Ban đầu tôi còn nghĩ tối nay Đàm tổng cũng sẽ đeo, như vậy chúng ta có thể tán gẫu thêm về nó. Cá nhân tôi cũng thích những chiếc trâm cài."
"Tôi quên mất." Đàm Vân Thư cong môi, "Chỉ là cảm thấy rất trùng hợp, nên mới hỏi. Điều này chứng tỏ gu thẩm mỹ của chúng ta đều tốt như nhau."
"Ừm."
Không phải Đàm Vân Thư không thể phát hiện ra sự cố ý trong lời nói của Tiết Dịch, cũng không phải nàng không thể cảm nhận thái độ thù địch của Tiết Dịch đối với mình. Từ vài lần gặp gỡ trước đây của hai người, bầu không khí đã cực kỳ kỳ lạ.
Dù nàng nhận ra, sau đó thì sao? Nàng có thể làm gì? Chẳng lẽ giờ phút này làm cho chiếc trâm cài đừng ở trên ngực cô ấy nữa?
Lúc này, Đàm Vân Thư cảm thấy như mình đang rơi từ trên vách đá xuống, vực thẳm trước mặt không hề có đáy.
Nàng liên tục rơi xuống, không có trọng tâm, mất thăng bằng.
Nhịp tim đã bị ép không cho hoạt động
Thẩm Ánh Chi lấy nước rất nhanh, cổ họng Đàm Vân Thư đã dễ chịu hơn nhiều sau khi uống nước ấm. Tiết Dịch không định ở lại lâu, cô ấy nhìn đồng hồ rồi nói: "Thẩm tổng, Đàm tổng, tôi có một số thông báo được đưa ra vào ngày mai. Tối nay tôi cần phải làm trước một số thủ tục nên tôi về trước.
"Được." Đàm Vân Thư gật đầu.
"Lái xe cẩn thận." Thẩm Ánh Chi nhắc nhở.
Tiết Dịch gật đầu, đi qua không gian bên ngoài bằng cánh cửa kiểu Pháp.
Khi tiếng đóng cửa vang lên, Đàm Vân Thư không còn sức chống cự nữa. Nàng chống một tay lên ghế sofa, trông có vẻ như kiệt sức.
- Không phải mua, nó thuộc về một người rất quan trọng.
Có thể là người quan trọng nào?
Phương Du cũng là một người rất quan trọng với nàng.
Thẩm Ánh Chi vô cùng bối rối, liền đi tới hỏi: "Tại sao chiếc trâm cài này với cái của cậu không khác biệt lắm?"
Cô vẫn chưa biết rằng Đàm Vân Thư đã trả lại chiếc trâm cài.
Đàm Vân Thư lại rót rượu cho mình, lần này nước mắt của nàng không cần phải che đậy bởi tiếng ho khan nữa, lông mi nàng ẩm ướt, nàng nói: "Không phải không khác biệt, mà là cùng một cái, Ánh Chi."
"......"
Thẩm Ánh Chi mím môi: "Cậu trả lại, rồi Phương Du đưa cho Tiết Dịch?"
"Không đâu." Dù Đàm Vân Thư nói như vậy, nhưng nàng không có chút tự tin nào.
Một giọt nước mắt nữa rơi xuống trên gương mặt, nàng ngẩng mặt lên, lại uống thêm một ly rượu nữa, vị đắng trong miệng khiến lưỡi nàng tê dại, nàng nuốt khan, cổ họng đau rát.
Thẩm Ánh Chi thấy vậy, không còn cố gắng an ủi nàng nữa, chỉ cầm ly rượu lên, chạm vào ly của nàng, rồi im lặng uống.
Đêm càng lúc càng tối, nhưng cơn mưa ngoài cửa sổ vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, bầu trời trở nên tối tăm hoàn toàn.
Khi đã gần chín giờ rưỡi, Đàm Vân Thư đứng dậy. Nàng không còn nhiều ý thức, hơi loạng choạng khi bước đi, nhưng nếu kiên trì vẫn có thể về đến nhà mà không vấn đề gì.
Thẩm Ánh Chi nói: "Để tôi cử người đưa cậu về."
"Không cần." Đàm Vân Thư chỉ vào phần mềm trên điện thoại, "Tôi đã gọi tài xế rồi."
"Được rồi."
Vài giây sau, Thẩm Ánh Chi chậm rãi nói: "Vân Thư, trong một mối quan hệ tình cảm, sẽ có lúc thất bại."
"......Tôi biết."
"Ừm."
Thẩm Ánh Chi đưa Đàm Vân Thư đến gara, chỉ khi nhìn thấy Đàm Vân Thư bước vào xe mới trở lên nhà.
......
Ngày mai phải đi làm, tối nay không còn hoạt động gì, Phương Du tắm rửa sớm rồi nằm trên giường.
Bên ngoài cửa sổ mưa vẫn không ngừng, thần kinh của cô có hơi căng thẳng, khó đi vào giấc ngủ.
Trong phòng ngủ, cô chỉ bật đèn bàn, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt cô, cô quay người, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn bàn, suy nghĩ có phần lộn xộn.
Đàm Vân Thư tối nay không hỏi cô về Phương Đức Minh.
Một lúc sau, cuối cùng cô cũng cảm thấy buồn ngủ.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, chính là người bảo vệ chính trực ở cổng mà cô quen. Mọi người gọi anh ấy là "Anh Ngũ".
Anh Ngũ hiếm khi gọi cho cô muộn như vậy.
Phương Du ngồi dậy định trả lời, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Anh Ngũ nói: "Phương tiểu thư, có một tiểu thư họ Đàm tới gặp em, có cần anh cho cô ấy vào không?"
"..." Phương Du mím môi dưới: "Anh có thể để cô ấy nói chuyện với em được không?"
Anh Ngũ ngập ngừng nói: "Việc này hơi khó, cô ấy uống..."
"Em tới ngay, anh Ngũ."
"Xin hãy giúp em chăm sóc cô ấy một lúc."
"Không sao, chuyện nên làm."
Phương Du thay bộ đồ ở nhà ra, đi đôi dép dùng hàng ngày ra ngoài mua đồ và nhận chuyển phát nhanh, sau đó cầm ô đi ra ngoài.
Đàm Vân Thư lại đến gặp cô sau khi uống rượu.
Sáu năm trước là ngày 01 tháng Sáu, nhưng sau sáu năm nó bị hoãn lại một ngày.
Tại sao?
Tại sao lại đến tìm cô sau khi say rượu, đến mức ngay cả khả năng nói chuyện cũng không làm được.
Cơn mưa không nặng cũng không nhẹ, một số hạt hân hoan rơi xuống đất rồi bắn tung tóe. Dưới ánh đèn đường trong khu chung cư, chúng lần lượt trở thành những sợi chỉ bạc.
Phương Du mặc quần short, đi dép lê, bắp chân dính bẩn, nhưng dường như cô không hề hay biết, bước nhanh hơn.
Vào một ngày mưa như vậy, trong khu chung cư không ai tản bộ, dắt chó đi dạo, hay trò chuyện.
Bước chân của Phương Du có hơi khẩn trương, tiếng nước trong trẻo khi cô giẫm lên mặt đất. Cô mím môi, xuyên qua bóng tối mờ mịt, nhìn thấy Đàm Vân Thư ở cổng khu chung cư.
Phía trên cổng có mái hiên lớn để che mưa.
Đàm Vân Thư đứng tương đối gần mái hiên, không cản đường người dân.
Ánh đèn ở cổng rất sáng, có thể thấy Đàm Vân Thư đang mặc một chiếc váy trắng, rất trang trọng, như thể vừa tham dự một sự kiện.
Vậy là đã uống quá chén khi dự tiệc à?
Phương Du không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô đã đến nơi.
Anh Ngũ thấy Phương Du xuất hiện, lập tức chào hỏi nói: "Từ lề đường đi tới, cả người đều bị ướt hết."
Phương Du cảm ơn anh ấy, rồi chậm rãi đi về phía Đàm Vân Thư.
Từ lề đường đến cổng cũng khá xa, mưa không hề nhỏ. Dù cho Đàm Vân Thư không ướt sũng, nhưng cũng vô cùng nhếch nhác, mái tóc dài hơi xoăn, từng sợi đã ướt đẫm.
Phương Du chưa bao giờ nhìn thấy nàng như thế này.
Đêm nay gió kèm theo mưa, khiến cơ thể lạnh buốt.
Phương Du đứng trước mặt Đàm Vân Thư, cô cất ô đi, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Đàm Vân Thư nói bằng giọng mũi say khướt: "Tôi không lái xe trong tình trạng say rượu."
"Ừ, tôi biết rồi." Thậm chí còn không thấy chiếc xe hơi màu đen đậu bên đường, Phương Du lại hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Tôi ổn mà. Tôi ghét nghe câu hỏi này lắm."
"..." Phương Du tiến lên một bước nhỏ, thu hẹp khoảng cách, ngửi thấy mùi rượu trên người Đàm Vân Thư, "Cô đã uống bao nhiêu rồi?"
"Không thể nhớ được."
"...Vậy tại sao cô lại nhớ mà đến đây?" Dù chỉ mới đến một lần.
"Phương Du..." Nước mắt Đàm Vân Thư rơi xuống, "Có phải thực sự đã quá muộn rồi không? Phương Du."
"Cái gì?"
"Cậu có thể thử đừng đẩy tôi ra nữa được không? Tôi, tôi biết mình sai rồi. Nếu cậu không cảm thấy hả giận, có thể thử lấy tôi làm trò tiêu khiển, như tôi đã làm trước đây. Ba năm, sáu năm, thậm chí lâu hơn cũng được, tôi đều có thể." Đây là phần ý thức duy nhất còn sót lại của Đàm Vân Thư, "Tôi biết hiện tại trong tay mình không còn con bài nào để thương lượng với cậu. Chiếc trâm cài duy nhất đã..."
Vào lúc này, nàng không thể nói được nữa, cảm thấy như trái tim mình đang bị xuyên thủng.
Nước mắt nóng hơn nước mưa rất nhiều.
Trước đây, nàng chưa bao giờ khóc khi Đàm Vân Hú bắt nạt mình, nhưng bây giờ nàng đã rơi nước mắt vì Phương Du, xen lẫn với nỗi đau, khiến nàng tan nát từng chút một trong thế giới này.
"Tôi thật sự... không có sự lựa chọn nào khác." Đàm Vân Thư nghẹn ngào nức nở, cổ họng giống như bị phù sa chặn lại, cũng không thể nhìn rõ dáng vẻ của Phương Du trước mặt.
Nàng nghiêng đầu về phía trước, tựa trán vào vai Phương Du, khóc lóc hối hận tận cùng.
"Câu trả lời có thể là "Có" được không?"
"Làm ơn đi... Phương Du."
*****
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT