[Thập Niên 90] - Thần Thám Đọc Tâm

Chương 3 - Đọc Tâm


1 tháng

trướctiếp

◎ Triệu Hướng Vãn, làm ơn hãy giúp cô! ◎

Cơ thể của Chu Xảo Tú trở nên cứng đờ, tay để xuôi bên người, ngơ ngác đứng đó, không giống như thường ngày, bà không phản ứng lại cái ôm của Mai Mai.

Cảm nhận được sự khác thường từ mẹ, Mai Mai lo lắng trong lòng, ôm chặt lấy Chu Xảo Tú, ngẩng khuôn mặt nhỏ bé, đôi má tròn trịa đẫm nước mắt: “Mẹ ơi, mẹ đi đâu vậy? Con sợ lắm, nhắm mắt lại chỉ thấy em gái đang khóc tìm con.”

Chu Xảo Tú cúi xuống nhìn Mai Mai, đứa trẻ mà mình đã nuôi nấng từ nhỏ, dù không phải con ruột nhưng bà vẫn dành cho Mai Mai tình yêu và sự bảo vệ xuất phát từ tận đáy lòng. Dù sau khi sinh Bảo Bảo có phần xao lãng Mai Mai, Chu Xảo Tú vẫn cho rằng mình đã làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.

Hiện tại, khi Bảo Bảo không thấy đâu, mỗi lần nhìn thấy Mai Mai, Chu Xảo Tú lại cảm thấy một cơn phẫn uất không thể nguôi ngoai.

Con gái ruột của mình đã mất tích, trong khi Mai Mai, đứa trẻ không cùng máu mủ, vẫn còn ở đây. Mọi người đang kiệt quệ vì tìm kiếm Bảo Bảo, nhưng cô bé lại ở đây khóc đòi sự đồng cảm và chú ý từ mình!

Mai Mai với đôi mắt to đầy nước mắt, dưới ánh đèn đường chiếu rọi, ánh lên những tia sáng, ánh mắt ướt đẫm vô tội, khiến người ta không thể không sinh lòng thương cảm. Nhưng khi tiếng lòng của cô bé vang lên trong đầu Triệu Hướng Vãn, lại khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Giành cha mẹ với mình sao? Đừng mơ! Chính vì có nó mà mẹ mới không chịu ôm mình, không chịu gần gũi mình. Mỗi ngày vừa mở mắt, mẹ đã ôm chặt nó không buông, thậm chí buổi tối ngủ cũng muốn ôm nó từ đầu đến chân. Nó đúng là một đứa vô dụng đáng ghét, chỉ cần vứt bỏ nó, cha mẹ sẽ chỉ có mình thôi.

Triệu Hướng Vãn nghiêm túc nhìn Mai Mai, cố gắng hồi tưởng lại lúc mình lật xem những cuốn sách chuyên ngành ở thư viện.

—— Con người khi hoạt động sẽ thể hiện qua những cử động rất nhỏ, tạo thành các thói quen và biểu cảm. Khuôn mặt sẽ phản ánh những cảm xúc như ghê tởm, sợ hãi, vui vẻ, buồn bã, kinh ngạc, v.v. Triệu Hướng Vãn có khả năng đọc tâm hỗ trợ, trước tiên đưa ra kết luận chính xác rồi mới dựa vào phản ứng biểu cảm để suy đoán, đây thật sự là một phương pháp giấu giếm và lừa dối rất tinh vi và hiệu quả.

Chu Xảo Tú cố gắng kiềm nén cảm xúc trong lòng, nhẹ giọng nói: “Mẹ không ngủ được, mẹ ra ngoài tìm Bảo Bảo.”

Mai Mai với tâm tư nhạy bén, nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Chu Xảo Tú, bèn mếu máo tiếp tục làm nũng: “Mẹ ơi, con cũng không ngủ được, chúng ta cùng đi tìm em gái đi.”

Chu Xảo Tú không để ý đến việc Mai Mai làm nũng, quay đầu nhìn về phía Triệu Hướng Vãn.

Triệu Hướng Vãn bước tới, ngồi xổm xuống để nhìn thẳng vào mắt Mai Mai: “Mai Mai, em đã lạc em gái ở đâu? Chúng ta cùng đi tìm nhé.”

Mai Mai lùi lại phía sau, trong mắt lóe lên một tia cảnh giác: “Chị là ai? Em không quen biết chị.”

Ánh sáng từ đèn đường chiếu lên người Triệu Hướng Vãn, đôi mắt màu hổ phách của cô ánh lên một quầng sáng lộng lẫy, sâu thẳm và yên tĩnh, mọi sự nóng nảy và dối trá đều không thể nào che giấu được.

Mai Mai lúng túng trốn sau lưng Chu Xảo Tú, sợ hãi hỏi: “Mẹ ơi, chị này là ai? Chị ấy đến để giúp chúng ta tìm em gái sao?”

Chu Xảo Tú đặt tay phải lên vai Mai Mai, không để cô bé tiếp tục lùi lại phía sau: “Chị ấy là học trò của mẹ, chị hỏi con cái gì thì con cứ trả lời thật lòng là được.”

Triệu Hướng Vãn vẫn giữ tư thế ngồi xổm, bắt đầu hỏi: “Mai Mai rất muốn giúp mẹ tìm em gái, đúng không?”

Mai Mai ưỡn ngực cố gắng thể hiện lòng trung thành: “Tất nhiên rồi ạ.”

Triệu Hướng Vãn hỏi tiếp: “Em phát hiện em gái mất tích từ khi nào?”

Mai Mai do dự, nước mắt rơi lã chã như chuỗi ngọc trai đứt dây: “Em không biết, em thật sự quên mất rồi. Lúc đó, em chỉ nhớ mình đang xem máy bay xoay tròn, không để ý rằng em gái đã buông tay.”

Em gái hay đòi hỏi và khóc nhè, căn bản không ngoan như mình, nhưng cha mẹ lại chỉ thương yêu nó, chẳng phải chỉ vì nó là con ruột sao? Nếu không có đứa nhỏ này, họ sẽ yêu thương mình như trước, quan tâm đến mình. Ở công viên Bôn Long, có nhiều người như vậy, mình đã đưa em gái đến cửa sau rồi buông tay, nhìn nó khóc lóc tìm mẹ thật sự khiến mình rất vui.

Từ cửa sau công viên đi ra, qua một khu dân cư, ở đó có một con hẻm nhỏ. Trong hẻm nhỏ có một cặp vợ chồng bán đậu rang, họ đã có ba đứa con trai và rất muốn có một đứa con gái. Nếu mình bỏ em gái ở trước cửa nhà họ, chắc chắn họ sẽ ôm nó đi. Như vậy, em gái sẽ có cha mẹ mới, anh trai mới, còn mình thì có thể độc chiếm cha mẹ.

Triệu Hướng Vãn nghe được những lời này từ sâu thẳm trong lòng Mai Mai, cô khẽ nheo mắt và nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ hỏi chuyện.

“Em cứ mãi nhìn máy bay xoay tròn, đến mức em gái buông tay mà cũng không phát hiện sao?”

“Đúng vậy, em không có phát hiện.”

Ánh mắt Mai Mai vô thức nhìn xuống phía dưới bên phải, đó là dấu hiệu của lời nói dối.

“Trong công viên có nhiều quầy bán đồ ăn vặt lắm, có phải em gái đã đòi ăn gì đó không? Chẳng hạn như kẹo kéo… kẹo bông gòn… bánh quai chèo… hay là đậu rang…”

Khi Triệu Hướng Vãn nhắc đến đậu rang, đồng tử của Mai Mai vô thức giãn rộng, hơi thở trở nên gấp gáp, điều này cho thấy sự sợ hãi.

“Em không để ý đến mấy thứ đó, em gái bỏ tay em ra làm em lo lắng lắm.”

“Mai Mai, có phải em đã nắm tay em gái đi tìm cửa hàng đậu rang không? Ở cửa trước? Hay là cửa sau?”

“Không, em không có!”

“Ở cửa sau đó có một khu dân cư, ở đó có cửa hàng đậu rang đúng không?”

Nghe Triệu Hướng Vãn lặp đi lặp lại ba chữ “đậu rang” và ngày càng tiếp cận sự thật, biểu cảm của Mai Mai càng trở nên lo lắng. Cuối cùng, cô bé bỗng nhiên bùng nổ, bật khóc dữ dội: “Con không biết, con không biết gì hết. Em gái mất tích không phải lỗi của con, lúc đó con rất hoảng loạn, gọi tên em khắp nơi nhưng không tìm thấy. Là con đã để mất em gái, tất cả là lỗi của con, mọi người cứ bắt con đi!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp