Diệp Miện nói rất rõ ràng, thật ra rất đơn giản, chuyện kể chính là một đại minh tinh có bản lĩnh hơn kết hợp với tư bản đào hố cho một đại minh tinh khác, kết quả đại minh tinh khác không lọt hố, dẫn tới cái hố này được chuyển đến một kẻ bị flop bị người ta giẫm dưới lòng bàn chân.

Nếu kẻ bị flop này không phải Văn Khê, vậy thì cậu ta sẽ "vô cùng nổi bật" trong yến hội ngày mai, lấy tạo hình kỳ quái để kéo sự chú ý, tiện đường đắc tội với Nhạc Tâm Chiết vì dù sao Nhạc Tâm Chiết cũng đã nói qua không muốn đụng hàng nhãn hiệu với người khác rồi.

Nhưng đáng tiếc, người này là Văn Khê.

Sau lưng Văn Khê chính là Tưởng Trạm Bạch.

Cho nên Diệp Miện gọi hai cuộc điện thoại, dẫn đến một chuỗi hậu quả long trời lở đất.

Đầu tiên là ông chủ của tổng công ty Sky gọi điện thoại xin lỗi tổng giám đốc Đường, tổng giám đốc Đường mơ hồ cho số điện thoại của Văn Khê. Vì thế ông chủ lớn này lại chuyên nghiệp dùng tiếng phổ thông xin lỗi Văn Khê, cũng nói kết quả đã xử lý, tên giám đốc khu vực đó đã bị sa thải, Nhạc Tâm Chiết cũng bị kéo vào sổ đen, mọi hợp tác với hắn ta sẽ bị đình chỉ và chấm dứt tuyệt đối.

Tổng giám đốc Đường ý thức được sự việc đi quá xa nên gọi điện cho Tôn Duyệt Anh, mắng bà ta đến mức không biết trời trăng mây gió, ngày xưa tổng quản lý Tôn còn có thể kiên cường mắng lại nhưng lúc này lại ngoan ngoãn bị mắng, bị mắng xong còn phải tiếp tục xin lỗi Văn Khê.

Lục Hoài là thảm nhất, không chỉ bị người khác âm mưu nhắm vào, còn bị người đại diện vẻ mặt như trời sập tuyên bố hình như anh ta đã đắc tội với người không thể đắc tội.

Lục Hoài không hiểu ra sao lại vô cùng hoảng hốt, nhưng người đại diện lại không nói anh ta đắc tội với ai, người đại diện đáng thương cũng không biết cơ mà! Ngắn ngủi vài phút, anh ta nhận được cuộc điện thoại xin lỗi vô cùng hèn mọn của giám đốc khu vực Sky, nhận được cuộc gọi chửi mắng của tổng quản lý Tôn, cuối cùng nhận được cuộc gọi của trợ lý tổng giám đốc Đường...

Người đại diện của anh ta cũng mịt mờ, mang theo Lục Hoài như ruồi nhặng không đầu loạn xạ đâm đầu khắp nơi.

Còn tên Nhạc Tâm Chiết mất não không biết gì cả, đang lúc vui vẻ hưởng thụ ngâm mình trong hồ tắm cùng với mát xa thì bị một cuộc điện thoại gọi đến, nói hắn ta bị Sky trở mặt vĩnh viễn sẽ không bao giờ hợp tác.

Nhạc Tâm Chiết tức khắc kinh hãi, ý thức được mình đã chọc tới người không nên trêu chọc.

Hắn ta cẩn thận suy nghĩ lại, chuyện đêm nay hắn ta làm hình như cũng chỉ hố một mình Lục Hoài thôi. Nếu Lục Hoài có người chống lưng mạnh như vậy thì đã đánh gục hắn ta từ lâu, vậy rốt cuộc là Lục Hoài vừa mới leo lên đùi vàng mới hay là những người khác?

Suy nghĩ nửa ngày nhưng vẫn không có manh mối, trợ lý của hắn ta hoang mang cầm điện thoại vào phòng tắm: "Tâm Chiết, anh mau mau xem hot search trên Weibo đi, Sky ra thông báo!"

Tốc độ của tổng công ty Sky cực kỳ nhanh, chân trước mới vừa nói muốn hủy bỏ hợp tác với Nhạc Tâm Chiết thì chân sau đã ra thông báo, dẫn đến giới giải trí bị một phen chấn động nhỏ. Mọi người đều điên cuồng hỏi, có drama gì có drama gì, tóm tắt lại xem, tại sao Nhạc Tâm Chiết đột nhiên bị Sky phong sát?

Đáng tiếc các cư dân mạng bận rộn nửa ngày, vạch lá tìm sâu đào hầm đào hố cũng chưa tìm được manh mối gì.

Nhưng mà không biết mới làm người hoảng loạn nhất.

Nhạc Tâm Chiết nghĩ kỳ lại những hành động gần đây nhất của mình, thật sự nghĩ không ra mình đã đắc tội với ai, chỉ đành phải kiềm chế cảm xúc mở cuộc họp khẩn cấp với đoàn đội mình. Cuối cùng lưỡi không xương lắc léo thông báo rất tiếc nuối vì mối quan hệ hợp tác này, ý tứ là do phía cá nhân mình là bên yêu cầu hủy bỏ hợp đồng và mọi hợp tác với Sky.

Không đề cập đến chuyện sau này sẽ không bao giờ hợp tác nữa, tuy rằng không khớp lắm với thông báo của chính chủ bên kia, nhưng tốt xấu gì cũng lấy lại một chút mặt mũi.

Cám ơn trời đất, chờ đến đêm khuya mà phía Sky cũng không phản hồi gì về bài thông báo này, có vẻ xem như cam chịu.

Khi đám chồn ăn dưa trên mạng nhảy nhót lung tung ở ruộng dưa đào bới tìm kiếm dấu vết, thì đồ vật mà Tưởng Trạm Bạch kêu người đưa tới cũng đã đến.

Mười mấy vệ sĩ cao to bảo vệ một cái két sắt cao khoảng ba tầng đi đến, Tưởng Trạm Bạch tự mình mở két sắt ra. Tủ ba tầng màu đen không biết dùng kim loại gì chế tạo bỗng nhiên giải thể thành đài triễn lãm châu báu, nháy mắt ánh sáng chói lọi của các châu báu bên trong bao trùm cả ánh đèn, làm mọi người hoa cả mắt!

Tưởng Trạm Bạch lặng lẽ, lặng lẽ dùng ánh mắt cẩn thận trộm nhìn Văn Khê.

Văn Khê hơi hơi há miệng, vừa mới quay đầu thì phát hiện ánh mắt này, cậu bỗng nhiên cảm thấy rất buồn cười.

Người này, hễ mỗi lần chọc giận cậu là sau đó lại làm ra chút chuyện ngoài dự kiến hòa tan lửa giận của cậu, mặc dù miệng rất cứng nhưng lại vô cùng có thiên phú, gần như tự bản năng sẽ biết cách lấy lòng cậu, quả là...Quả là làm cậu không biết nên nói gì mới tốt.

"Em xem có thích cái gì không? Đây là kim cài áo, nút tay áo mà tôi cất chứa, mấy cái nhẫn trang sức đều là mẹ đưa." Tưởng Trạm Bạch thử nắm lấy tay Văn Khê, phát hiện cậu không giãy ra rốt cuộc cũng vui vẻ lên. Anh kéo cậu đến trước bàn châu báu, giới thiệu cho cậu về lai lịch cũng như ý nghĩa của từng loại vật phẩm.

Các vệ sĩ mặc áo đen yên lặng đứng xung quanh, phía sau là bí thư Tần, Lâm Thanh Ngư, Diệp Miện, Tôn Duyệt Anh và trợ lý của bà ta.

Bọn họ nghe giọng nói trầm ấm của Tưởng Trạm Bạch giới thiệu các vật phẩm được cất giữ, nhà quê Lâm Thanh Ngư lặng lẽ móc điện thoại ra, mỗi khi học trưởng Tưởng nói ra một cái tên là cậu ta sẽ tra thử, sau đó bị giá tiền bán đấu giá của vật phẩm đó dọa ngu người.

Không có cái nào thấp hơn tám con số!

Vậy cái két sắt ba tầng tự biến thành quầy triễn lãm này, trị giá bao nhiêu đây?

Lâm Thanh Ngư hai mắt tối sầm, thấy cái gì cũng đều là tiền, tiền, tiền.

"Cái này rất đặc biệt." Rốt cuộc Tưởng Trạm Bạch giới thiệu đến chiếc nhẫn được nâng lên vị trí cao nhất.

Là chiếc nhẫn màu đen, thân nhẫn bên trong như có bụi bạc chảy xuống ôm lấy một viên đá quý màu đỏ tươi lớn cỡ hạt đậu tằm vô cùng lung linh rực rỡ, ở các góc khác nhau sẽ chiết xạ ra độ sáng khác nhau. Nó đẹp tới mức lấn át tất cả các viên kim cương khác có trong két sắt, màu sắc đặc biệt chưa xuất hiện bao giờ, tinh khiết giống như ráng đỏ của ánh chiều tà khi mặt trời lặn, là màu đỏ mà tất cả các nhà phối màu hàng đầu cũng không thể nào chế tạo ra được.

Tưởng Trạm Bạch gỡ nó xuống, đen và đỏ phối hợp làm làn da của anh càng thêm trắng sáng.

Lâm Thanh Ngư lặng lẽ nhón chân, lúc nhìn thấy chiếc nhẫn này thì không thể nào dời mắt, trong đầu cậu ta đột ngột xuất hiện một cái tên, vì thế buột miệng thốt ra: "Chẳng lẽ đây chính là Trái Tim Vũ Trụ lừng lẫy đó sao?"

"Cái gì? Đây chính là Trái Tim Vũ Trụ sau khi đeo có thể kéo dài tuổi thọ bệnh tật tự hết trong truyền thuyết đó à?" Tôn Duyệt Anh cũng giật mình lớn tiếng nói.

"Ha ha." Diệp Miện phụt cười: "Truyền thuyết cái quỷ gì, sao không nói luôn là nó có thể đạt được ma pháp đi? Cái này chỉ là đá quý được vớt ra từ không gian vũ trụ, nguyên tố phóng xạ ở trong phạm vi an toàn, hình dáng lại đẹp nên mới làm thành nhẫn mà thôi."

Tưởng Trạm Bạch bị cắt ngang lời giới thiệu, rất không vui nhìn Diệp Miện, sau đó mới bổ sung thêm chi tiết cho Văn Khê: "Đây là lần đầu tiên ông nội đi ra ngoài không gian tình cờ vớt được viên đá quý này, thành phần của nó không hề giống với bất cứ viên đá nào trong trái đất, độ cứng vượt qua kim cương, đến nay vẫn chưa được phân tích hoàn toàn, là thứ cực kỳ có giá trị và kỷ niệm."

Văn Khê vô cùng kinh ngạc cảm thán.

Trình độ của nền khoa học kỹ thuật trong thế giới này cao hơn một chút so với thế giới của cậu, nhưng trong lĩnh vực vũ trụ không gian đã đi một bước siêu việt rất nhiều. Văn Khê vẫn luôn biết đối tượng mà cậu kết hôn là người khống chế cả tập đoàn, là người có thể chân chính dẫn dắt nền khoa học kỹ thuật toàn cầu khiến nó ngày càng tiến bộ và phát triển. Nhưng cậu cũng không muốn đầu óc cậu đang là phong cách tiểu thuyết tình yêu tự dưng nhảy đến phong cách sự nghiệp đứng đắn như này, cậu cảm thấy hơi không thích ứng.

Văn Khê thật sự tinh thông tất cả các loại nghệ thuật, cầm kỳ thư họa đều có thể level max, có điều mặc dù cậu đã xuyên qua nhiều thế giới nhưng vẫn không thể thắp sáng được chút kỹ năng về khoa học kỹ thuật nào!

Nghĩ như thế, đột nhiên cậu phát hiện cậu và Tưởng Trạm Bạch không hề có tiếng nói chung.

(Nội tâm của Tưởng Trạm Bạch: Mình muốn ấy, mình muốn ấy, tới gần em ấy là muốn ấy, nói chuyện gì chứ ngay cả DOI còn không đủ thời gian nữa này, nhanh để tôi ấy đi mà!) ß Editor: Không phải tui tự thêm vào đâu nha, là trong truyện thật đó! =]]

Tưởng Trạm Bạch giơ Trái Tim Vũ Trụ lên, hỏi: "Em có thích cái này không?"

Văn Khê: "Cái này cũng đưa cho tôi à?"

Tưởng Trạm Bạch: "Vừa nói rồi, tất cả đều là của em."

A a a a a!!! Trong lòng Lâm Thanh Ngư thét chói tai, làm sao người ta không ganh tỵ cho được chứ, sao! Sao! Có thể!

A a a a a!!! Trong lòng Tôn Duyệt Anh thét chói tai, cậu là Hoàng Hậu tại sao cậu không nói sớm! Xem két sắt này, làm tôi không biết xấu hổ múa rìu qua mắt thợ! Văn Khê hại tôi!

A a a a a!!! Trong lòng bí thư Tần thét chói tai, cưng quá, cưng quá, cưng quá đi! Vậy mà Boss còn nói là không thích? Boss đây là yêu nhưng khó nói, toàn dựa vào hành động để thể hiện có đúng không!

"Nhưng mà..." Văn Khê chần chờ: "Thứ này chắc có giá trị nghiên cứu rất cao nhỉ?"

"Ông nội nói, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể phá được bí mật của viên đá này, thay vì để nó phủ bụi thì không bằng làm thành bảo vật gia truyền của nhà họ Tưởng, đưa lại cho đời sau."

Văn Khê đang vươn tay ra bỗng dừng lại, biểu tình có chút vi diệu.

Vật gia truyền ư?

Tưởng Tạm Bạch thấy cậu vươn tay ra thì tháo cái nhẫn bạc mộc mạc trên ngón áp út mà cậu vẫn luôn dùng giả vờ như đã kết hôn xuống, thay nhẫn này vào.

Thế mà vừa khít với tay của Văn Khê.

Văn Khê giơ tay lên nhìn trái nhìn phải, vô cùng yêu thích.

Nói trắng ra là, người đều thích đồ vật có giá trị, càng quý càng làm cho người ta thích, viên đá quý này đặc biệt như thế, có thể nói là có một không hai nên đương nhiên Văn Khê yêu thích không rời.

Chọn xong nhẫn, Văn Khê lại chọn kim cài áo và nút tay áo, sau đó kêu Tưởng Trạm Bạch đóng két sắt lại.

Châu báu quá nhiều, Văn Khê thật sự không dám xem nhiều, sợ nhịn không được chiếm làm của riêng.

Cậu nhớ lại Tưởng trạch có một phòng để rất nhiều giá đỡ, trên giá đều là đồ cổ ngọc khí, đó là phòng mà Văn Khê cũng có thể tùy tiện ra vào, mỗi lần Thủy Thủy chạy vào chơi đều làm cho cậu sợ bé con sẽ làm đổ bể hết đồ vật trong đó mất.

Tưởng Trạm Bạch chưa nói gì, cũng không khép lại tủ báu, mà chỉ phất tay kêu người đưa quần áo lên.

Quần áo đã được phân loại và treo trên giá cao rồi đẩy lại đây, hàng trên và hàng dưới là hai nhãn hiệu lớn.

So với Tưởng Trạm Bạch chỉ đơn giản là màu đen, trắng, xắm thì quần áo của Văn Khê có màu sắc tươi đẹp hơn nhiều, từ quần áo thường ngày cho đến trang phục trang trọng gì cũng có. Văn Khê tùy ý lấy ra một bộ lễ phục màu lam nhạt, không biết chất liệu là gì mà sờ lên cực kỳ mềm nhẹ, mặt vải mờ nhưng khi cầm lên dường như ánh lên ánh sáng.

Động tác của Tưởng Trạm Bạch nhanh hơn so với cậu, anh tháo một đống quần áo từ trên giá xuống: "Mấy cái này, đều thử xem."

Văn Khê bị sự tấn công trực diện bằng tiền tài thế này đã hoàn toàn lấy lòng cậu, nghe vậy cũng ngoan ngoãn ôm đống quần áo vào phòng ngủ.

Cậu đổi từng bộ từng bộ rồi ra ngoài cho Tưởng Trạm Bạch xem, Tưởng Trạm Bạch chờ cậu thử hết tất cả rồi mới nói: "Vẫn là bộ màu lam em tự chọn thích hợp với em nhất."

"Đúng vậy, anh mặc vào làm khí thế trên người tăng cao ngất ngưỡng! Đường cong quá đẹp! Thật sự xinh đẹp đến ngây người!" Lâm Thanh Ngư khen ngợi.

"Dáng người của cậu so với tưởng tượng của tôi còn đẹp hơn." Tôn Duyệt Anh cũng hai mắt tỏa sáng, thân cao chân dài, mỏng mà không gầy, này mông mật đào, này cổ thiên nga, này vai mỹ nhân, này làn da tuyết trắng...Ai nhìn mà không bị mê muội?

"Cảm giác như bộ này hoàn toàn phát huy tất cả ưu điểm của Văn Khê." Bà ta nhịn không được đi lên hai bước, xoay quanh Văn Khê hai vòng, dứt khoát nói: "Ngày mai cứ mặc như vậy đi, nhất định lấn át hết tất cả hoa thơm cỏ lạ!"

Ánh mắt Tôn Duyệt Anh mang theo sự tán thưởng thưởng thức nhìn cậu, bỗng nhiên bà ta chú ý đến logo đám mây rất nhỏ được thêu lên trên cổ áo thì lập tức ngây người.

Hoa văn này...Đây không phải là nhà thiết kế đã đạt được mười ba huy hiệu, tự nghĩ ra logo cùng tên với mình – Đại sư Vân Mộng sao?

Vị đại sư đó năm nay đã 89 tuổi, sớm đã sống ẩn, việc này khiến cho tất cả các mẫu thiết kế của bà ấy lên đến giá trị liên thành, đến nay vẫn còn lưu hành trong giới chưa bao giờ suy giảm.

Hôm nay Tôn Duyệt Anh đã dùng cả đời kinh ngạc của mình hết cả rồi, hai chữ ghen tỵ đã nói đến mệt mỏi. Nói sao nhỉ? Không hổ là nhà họ Tưởng, không hổ là Hoàng Đế trong giới kinh doanh, không hổ là Văn Khê!

Văn Khê thay quần áo đến mệt mỏi, cho nên nói: "Vậy bộ này đi."

Tưởng Trạm Bạch gật gật đầu, sau đó lại chọn thêm trang sức bên trong két sắt mà anh cho rằng phù hợp với bộ quần áo này, Văn Khê thêm thêm thắt thắt mặc nguyên bộ xong làm cho mức độ nhan sắc của cậu lại nâng cao thêm một bậc, quả thật đẹp đến khiến người ta không còn từ nào để hình dung.

Diệp Miện là một tên nhan khống chói lọi, càng thêm lộ ra vẻ mặt vô cùng thưởng thức.

Tưởng Trạm Bạch chắn trước người Văn Khê: "Được rồi, đã không còn sớm, mọi người cũng nên về."

Mọi người từ chìm đắm trong sắc đẹp hoảng hốt tỉnh táo lại, nhìn thời gian đã sắp 11 giờ khuya!

Vì thế sôi nổi nói tạm biệt.

Lâm Thanh Ngư không tình nguyện chút nào, lưu luyến mỗi bước chân.

Cậu ta định sẽ ngủ với anh cậu ta chung một giường!

Có vẻ Tưởng Trạm Bạch nhìn ra cậu ta luyến tiếc liền phóng ánh mắt cảnh cáo lạnh lẽo qua.

Lâm Thanh Ngư sợ tới mức run rẩy, mau chóng nhanh chân chạy đi.

"Bé đáng yêu, không phải hai người hẹn ngày mai ăn cơm sao, hay là đến phòng tôi ngủ một đêm đi?"

Lâm Thanh Ngư nhìn Diệp Miện, cảm thấy hơi kỳ kỳ: "Không được không được, chỗ này cách nhà tôi không xa."

"Vậy tôi đưa cậu trở về nhé."

Lâm Thanh Ngư nhanh chóng nói đồng ý rồi cám ơn.

END CHƯƠNG 40.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play