Nhưng Tôn Duyệt Anh không đi.

Người phụ nữ mà ngay cả sếp mình còn có thể mắng, lúc này nơm nớp lo sợ giống như cô học sinh vừa mới tốt nghiệp đi vào xã hội, liên tục xin lỗi theo từng động tác lật xem mấy bộ quần áo kia của Tưởng Trạm Bạch.

"Xin lỗi, đều là sai lầm của công ty chúng tôi, không nói rõ với phía bên nhãn hiệu..."

"Tôi nhất định sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng mọi chuyện..."

"Thật sự không phải nhắm vào Văn Khê, Văn Khê của chúng ta là bị tai bay vạ gió, chuyện này chắc chắn là nhắm vào Lục Hoài..."

"Nhất định là Sky có vấn đề!"

Thái độ trước ngạo mạn sau cung kính này, làm Lâm Thanh Ngư phải phụt cười.

Tôn Duyệt Anh là người rất cảm tính, Văn Khê đã từng nghe đồn tính của bà ta rất nóng nảy, lúc này cậu rất ngạc nhiên với thái độ của Tôn Duyệt Anh, bà ta nhìn Tưởng Trạm Bạch giống như nhìn một quả mìn vậy, vô cùng cẩn thận.

Văn Khê liếc Lâm Thanh Ngư, bỗng dưng bừng tỉnh phát hiện hình như không chỉ một mình Tôn Duyệt Anh như thế, mà những người khác bao gồm anh em nhà họ Tư, đám người Ngải Văn Hiên cũng vậy. Ngay cả người nhà họ Tưởng, cùng thế hệ với Tưởng Trạm Bạch đều vừa sợ vừa ngưỡng mộ anh, lớp thế hệ trước đối với anh cũng rất thận trọng.

Với cấp bậc của Tưởng Trạm Bạch sẽ không có ai có thể thổ lộ tình cảm, không có bạn bè để giải bày cảm xúc.

Có lẽ có, nhưng dù sao cậu chưa từng thấy qua.

Càng không có người nào dám trách cứ anh, cãi nhau hay gây chuyện với anh cả.

Chậc chậc chậc, thật thảm, người đứng đầu tài phú quả nhiên không một ai có được cuộc sống hoàn chỉnh mà. Trong truyện gốc, người để anh trút hết tình cảm là vai chính thụ, nhưng cũng luôn tôn trọng anh, xem anh như thần, chỉ dám núp dưới cánh chim anh làm một người vợ không dám phán bác anh mà thôi.

Vậy thì có nhiều tiền có ích lợi gì? Tuy rằng anh có được cả thế giới nhưng lại mất đi phiền não, như vậy không tốt, không tốt chút nào.

Lúc Văn Khê miên man suy nghĩ thì Tưởng Trạm Bạch đã xem xong toàn bộ quần áo, mày cau chặt tới mức có thể kẹp chết con ruồi.

"Tôi sẽ nhanh chóng tìm nhãn hiệu khác đưa quần áo đến đây..." Tôn Duyệt Anh càng nói càng nhỏ.

Trời biết bà ta đã trải qua những gì.

Rốt cuộc đã hiểu rõ, tại sao tổng giám đốc nhận điện thoại xong là ngay lập tức thả Văn Khê ra khỏi trạng thái đóng băng, còn dặn dò riêng với bà ta là đừng đắc tội Văn Khê.

Muốn chết thật mà, không phải bà ta đã quyết tâm phải cung phụng Văn Khê như Bồ Tát sao? Tại sao lúc nãy lại xúc động như thế!

Không đích thân ra ngoài làm việc quá lâu, làm bà ta càng ngày càng kiêu ngạo.

Tôn Duyệt Anh hối hận tột cùng, ước gì có thể xuyên lại nửa tiếng trước tát bản thân vô tri không biết sợ là gì của mình.

"Không cần." Tưởng Trạm Bạch vẫy vẫy tay, bí thư Tần lập tức tiến lên: "Boss, đã sắp xếp cho người đưa quần áo mùa hè của cậu Văn và kho trang sức của ngài đến đây, khoảng nửa tiếng sau sẽ đến."

Bí thư Tần thật sự rất kích động!

Trước kia đi theo Boss, chỉ có làm việc, làm việc và làm việc.

Bây giờ thì sao, hắn đã có drama để hóng rồi!

Xem bá tổng IQ cao yêu đương đi nào, mặc dù ngoài miệng chết sống không chịu thừa nhận thích người ta, nhưng vẫn suốt ngày đi theo đuôi bà xã. Biết bà xã sắp tham gia yên hội, trên đường đi đến Kinh Đô cũng đã sắp xếp đoàn đội bảo vệ chuyên nghiệp vận chuyển trang phục hè của cậu Văn, thậm chí còn mang theo kho trang sức châu báu có giá trị liên thành.

Những bộ trang phục hè đó đều là thiết kế riêng mới nhất cùng nhãn hiệu với Boss, là quần áo tình nhân, cậu Văn cũng không biết chuyện này, nghĩ xem có tuyệt hay không!

À, vì cũng có phần của Thái Tử, nên không phải là quần áo tình nhân mà là trang phục gia đình.

Một nhà ba người mặc quần áo được thiết kế riêng bởi một nhà thiết kế, cái kiểu ám chỉ mờ ám lãng mạn này ai có thể hiểu được a a a!

Dù sao bí thư Tần rất thích CP hai người họ.

Haiz, đột nhiên không muốn tìm trợ lý sinh hoạt nữa, cứ luôn đi theo Boss như vậy cũng rất tốt, cặp đôi này muốn sắc đẹp có sắc đẹp, vừa có thể lực vừa có năng lực, đúng là một đôi trong mơ, thật sự rất muốn thấy bọn họ gắn bó keo sơn, tu thành chính quả.

Với lại Boss là kiểu thích mạnh miệng, thế nào cuối cùng cũng phải truy thê, a, muốn thấy cậu Văn ngược chồng, cái kiểu ngược kẻ đứng trên đỉnh cao thật sự quá vi diệu!

Tôn Duyệt Anh không muốn đi nữa.

Mặc dù áp lực như núi đè, nhưng có thể tiếp xúc gần với ngài Tưởng chính là mong ước của biết bao các ông chủ tai to mặt lớn trong giới kinh doanh đó!

Phòng tổng thống có phòng khách rất lớn, dư dả chứa những người này.

"Mời ngồi." Bí thư Tần tự động gánh vác trách nhiệm đón tiếp khách, đưa Tôn Duyệt Anh và trợ lý tới phòng khách, còn Lâm Thanh Ngư vừa thấy học trưởng Tưởng đi về phía này liền chạy ra phòng khách theo, mắt to mắt nhỏ so đấu với Tôn Duyệt Anh.

May mắn bí thư Tần có năng lực tuyệt vời, chỉ dăm ba câu đã hòa hoãn được bầu không khí, đều là người trưởng thành, có gì mà không thể giải quyết mâu thuẫn chứ, vì thế mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm.

Văn Khê dựa vào cửa phòng ngủ, nhìn Tưởng Trạm Bạch, chớp chớp mắt.

"Anh tới làm gì?" Cậu từ bi hỉ xả đánh vỡ sự yên lặng, lên tiếng trước.

Nếu anh đã theo tới đây...là chuẩn bị xin lỗi ư?

"Ngày mai yến hội của Duyệt Hiên, có mời tôi."

"Anh? Tham gia yến hội? Yến hội kiểu này cũng mời được anh sao?"

"Duyệt Hiên cũng là tập đoàn lớn, kế tiếp có lẽ sẽ có hợp tác với đối phương." Tưởng Trạm Bạch không thể hiện gì, dường như trong lòng đúng là nghĩ như vậy thật.

"Ồ." Văn Khê gật đầu, cạn lời vô cùng, miệng của Tưởng Trạm Bạch cũng như nửa người dưới của anh vậy, cứng như sắt thép.

"Nhưng còn em, tại sao gặp chuyện lại không nói tôi biết?"

"Anh tới nhanh quá." Văn Khê lười nhác, dáng vẻ như không muốn nói gì: "Làm sao tôi nói kịp?"

"Diệp Miện đâu, sao không đi theo em."

"Anh ta ở phòng kế bên."

Tưởng Trạm Bạch không vui cau mày: "Trách nhiệm của nó là bảo vệ em toàn diện, bây giờ phòng em bị người xa lạ xông vào mà nó không phản ứng gì, quá vô trách nhiệm."

Nói xong muốn lấy điện thoại ra gọi điện, Văn Khê ngăn lại: "Người đại diện của tôi thì xa lạ kiểu gì, chỉ là tới đây đưa quần áo mặc vào ngày mai thôi."

Tưởng Trạm Bạch càng không vui: "Mấy bộ quần áo người đại diện của em đưa tới có thể mặc à? Chuyện này cần phải có người chịu trách nhiệm."

Sau đó vẫn gọi một cuộc điện thoại như cũ, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc dặn dò vài câu.

Như thế giống như gà mẹ bảo vệ con mình, sợ con mình chịu uất ức, như con mình mới đi tới bờ sông mà đã sợ cục cưng rớt xuống nước rồi vậy.

Sau khi gọi điện thoại, "bà mẹ" tiếp tục dò hỏi tới cùng: "Sao Lâm Thanh Ngư lại ở đây với em? Hai người hiện giờ đều là người của công chúng, cậu ta không sợ bịa đặt sao?"

"À, chúng tôi có hợp tác, ngày mai vẫn phải đi chung với nhau, như vậy tiện hơn."

Tưởng Trạm Bạch bỗng cảm thấy nguy hiểm.

Tần suất Lâm Thanh Ngư này xuất hiện bên cạnh Văn Khê hơi bị cao, Văn Khê cũng rất để ý cậu ta, còn hỏi anh có cảm giác thế nào với cậu ta, anh chỉ qua loa trả lời một câu thôi mà đã chọc cậu tức giận.

Tưởng Trạm Bạch nghĩ tới nghĩ lui, đưa ra một kết luận: "Em thích cậu ta à?"

"Cái gì?" Văn Khê sửng sốt.

"Người em thích là Lâm Thanh Ngư sao? Cho nên mới muốn ly hôn với tôi?"

Văn Khê: "...Anh nói bậy bạ gì đó, tôi chỉ xem cậu ta là em trai thôi."

Văn Khê bắt đầu diễn, ánh mắt hơi lẫn tránh, trà ngôn trà ngữ.

Mặt Tưởng Trạm Bạch trầm xuống: "Em không được quên hợp đồng giữa chúng ta."

Văn Khê tỏ ra ủy khuất, ánh mắt nghẹn ngào, biểu diễn cực kỳ cẩn thận lại vô cùng thử thách: "Anh khỏi cần hù tôi, chúng ta căn bản không có quy định về phương diện này."

"Ngoại tình trong hôn nhân, đây là bất trung! Đề cập đến vấn đề đạo đức, tôi không cho phép Thủy Thủy có một người cha đạo đức bại hoại như vậy!" Tưởng Trạm Bạch lạnh giọng, giọng lớn đến mức khiến những người trong phòng khách phải nhìn về phía này.

Văn Khê tức khắc không còn tâm trạng diễn kịch, sắc mặt đen như mực, bừng bừng lửa giận, không khỏi cũng lớn tiếng: "Tôi cần anh phải cho phép sao? Lúc tôi một mình nuôi Thủy Thủy không biết anh đang tự do vui vẻ ở chỗ nào kìa, tôi nuôi Thủy Thủy lớn chừng này, có dựa vào anh cái gì không? Anh cút ngay cho tôi!"

Nói xong xoay người vào phòng ngủ, đóng cửa, cực kỳ trôi chảy.

Tưởng Trạm Bạch ngơ ngác bị cửa đóng sầm trước mặt, ngây ngốc đứng một chỗ.

Cãi nhau rồi?

Trong phòng khách không còn tiếng nói chuyện nào, mỗi người đều ngồi ở vị trí của mình, cố gắng dựng lỗ tai nghe ngóng, cố gắng khống chế ánh mắt, muốn biết hai người vì sao lại cãi nhau.

Thật lâu sau, Tưởng Trạm Bạch gõ hai cái lên cửa phòng ngủ, không có động tĩnh gì.

Anh do dự một lúc sau, đành phải đen mặt xoay người trở về phòng khách.

Chỉ một thoáng, bầu không khí trong phòng khách khác biệt rõ rệt.

Mọi người rụt cổ im lặng như ve sầu mùa đông, cúi đầu giả bộ như đang nghiêm túc chơi điện thoại.

Lâm Thanh Ngư rất hoảng hốt, bởi vì dường như cậu ta chợt thấy ánh mắt của học trưởng Tưởng vẫn luôn chăm chú trên người mình.

Lâm Thanh Ngư:? Chẳng lẽ tôi đã phạm sai làm gì sao?

Cậu ta muốn xác nhận có phải ảo giác hay không, vì thế lặng lẽ giương mắt lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt đang theo dõi cậu ta của học trưởng.

Lâm Thanh Ngư:!!!

Cậu ta buông điện thoại, áp lực như núi, cung kính hỏi: "Học trưởng, có chuyện gì à?"

Cậu ta vừa lên tiếng, ánh mắt của những người khác đều tập trung lại đây.

Tầm mắt của Tưởng Trạm Bạch quét qua quét lại, mang theo ý thăm dò, mang theo địch ý, còn mang theo khinh thường?

Dù sao Lâm Thanh Ngư học hệ biểu diễn nên rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, cậu ta tin tưởng cậu ta nhìn thấy được cảm xúc tiêu cực từ ánh mắt của Tưởng Trạm Bạch.

Lâm Thanh Ngư sợ tới mức muốn quỳ xuống, rốt cuộc bị sao vậy, cậu ta đã làm mất mặt anh của cậu ta sao? Chẳng lẽ thế lực nhà mẹ đẻ chưa khởi đầu mà đã chết từ trong trứng nước rồi ư?

Nhưng may mắn, tiếng đập cửa cứu vớt cậu ta.

Bí thư Tần nhanh chân đứng lên đi mở cửa, ngoài cửa là Diệp Miện.

"Diệp Miện!" Lâm Thanh Ngư vui vẻ kêu gọi, giọng nói chứa đầy sự cảm kích khi được cứu vớt, cậu ta không chỉ gọi mà còn cực kỳ biết điều đứng lên chạy tới dắt tay hắn dẫn vào.

Diệp Miện lập tức được hời mà sợ, từ biểu tình của bé đáng yêu này dường như có gì đó, y nhìn vào phòng khách thì quả nhiên, anh trai nhà y lại đang hù dọa người.

Còn nguyên nhân hù dọa là gì...Giống đực tới ngày giao phối còn phải hỏi sao, ngay cả anh em cùng máu mủ mà còn bài xích, vậy thì nhất định tất cả giống đực đẹp đẽ đứng cạnh Văn Khê đều trở thành kẻ địch trong danh sách của anh y rồi.

Diệp Miện vỗ vỗ tay bé đáng yêu để trấn an, lúc đến gần Tưởng Trạm Bạch thì nghiêm túc hơn, y nói chuyện như đang báo cáo với cấp trên: "Anh, đã có kết quả điều tra vì sao Sky nhắm vào lễ phục dành cho yến hội ngày mai của Văn Khê, nói trực tiếp ở đây luôn hay sao?"

Tưởng Trạm Bạch lạnh lùng nói: "Đều là người có liên quan, nói thẳng là được."

Diệp Miện: "...Văn Khê không ở đây không tốt lắm nhỉ?"

Tưởng Trạm Bạch không nói gì.

Lâm Thanh Ngư giơ tay: "Hay là để tôi đi..."

Cậu ta vừa mới nói là đã chạm vào ánh mắt sắc bén của học trưởng Tưởng, trong giây phút ngỡ ngàng, dường như cậu ta đã được thông não, hiểu rõ mọi chuyện!

Học trưởng và anh trai cãi nhau, nguyên nhân cãi nhau rất có thể có liên quan đến cậu ta, sau đó anh cậu ta nhốt học trưởng bên ngoài phòng ngủ, học trưởng gõ cửa mãi nhưng anh cậu ta không chịu mở cửa. Lúc này nếu cậu ta đi kêu cửa, nếu cửa thật sự mở, có phải giá trị thù hận của học trưởng đối với cậu sẽ càng tăng chăng?

"Khụ, hay là để tôi đi toilet trước đã." Cậu ta bình tĩnh nói.

"Cậu đi đi, tôi đi gọi cậu Văn." Bí thư Tần đứng lên.

Bí thư Tần thành công gọi Văn Khê từ phòng ngủ đi ra ngoài.

Mọi người ngồi lại xung quanh, Diệp Miện tuyên bố kết quả điều tra: "Theo điều tra cho thấy, lần này vì Nhạc Tâm Chiết nhìn trúng lễ phục thiết kế mùa này của Sky, vì thế đã thỏa thuận xong với giám đốc khu vực mượn được lễ phục, cũng tỏ vẻ ngày mai không muốn đụng hàng nhãn hiệu với những người khác. Vì thế, giám đốc khu vực thay đổi lễ phục vốn đưa cho Lục Hoài, Lục Hoài phát hiện không đúng đã liên hệ với giám đốc khu vực nói chuyện nhưng không có kết quả, cho nên mới thay nhãn hiệu khác."

Diệp Miện nhìn thoáng qua Tôn Duyệt Anh đang đứng ngồi không yên: "Bà Lâm này theo đó thuận nước đẩy thuyền, đem lễ phục mà Sky đưa qua chuyển cho Văn Khê, bắt Văn Khê nhất định phải mặc đi yến hội, không rõ mục đích."

Tôn Duyệt Anh sợ hãi, nhanh chóng giải thích: "Không không không tôi thật sự không biết chuyện này, tôi..."

Tưởng Trạm Bạch giơ tay, ý bảo bà ta câm miệng.

"Nói thẳng kết quả đi."

Diệp Miện cười mỉm: "Vừa rồi em đã liên hệ tổng công ty của Sky, bên kia cũng tỏ ra không biết chuyện này, tổng công ty đã khẩn cấp sai người liên hệ truy cứu giám đốc khu vực. Ngoài ra, em có liên hệ với tổng giám đốc Đường, giám đốc Đường cũng tỏ vẻ không biết chuyện này, ông ta nói sẽ truy cứu Lục Hoài. Cho nên một lát nữa, Văn Khê ít nhất sẽ nhận được lời xin lỗi của hai người."

Xem đi, giải quyết chính là nhẹ nhàng như vậy đó, trước sau chỉ mất có mười phút, và chỉ cần hai cuộc điện thoại.

Văn Khê hơi hoảng hốt, việc nhỏ xíu vậy mà cũng liên quan đến Nhạc Tâm Chiết cho được, không hổ là vai ác NO.1! Quả là số mệnh của Nhạc Tâm Chiết mà, tùy tiện làm chút chuyện xấu mà cũng có thể vươn đến trên đầu cậu.

Văn Khê đã hơi hiểu ra rằng, có vẻ như ai đứng bên cạnh Tưởng Trạm Bạch, kết hôn với anh thì chính là vai chính thụ trong thế giới này, vì cậu đã thay thế Lâm Thanh Ngư nên đã trở thành mục tiêu để Nhạc Tâm Chiết nhắm vào ư?

END CHƯƠNG 39.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play