"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Lạc Trường Châu thấy Úc Bùi đang ngồi ngẩn người bên cạnh bàn mà chẳng ăn cơm, hắn liền mở miệng hỏi.

Úc Bùi hồi hồn lại, cậu lắc đầu bảo: "Không có gì." Nói xong, cậu vươn tay muốn xới cơm cho mình.

Khuỷu tay bị trật khớp khác với gãy xương, sau khi phục hồi phần lớn có thể hoạt động bình thường, nhưng trước khi khôi phục hoàn toàn phải hạn chế hoạt động để tránh việc vết thương trở nặng.

Tuy khớp khuỷu tay phải của Úc Bùi đã nối lại, nhưng cậu vẫn dùng đai cố định khớp nên hành động rất bất tiện. Lạc Trường Châu thấy vậy liền vội đứng dậy, đưa tay cầm lấy muỗng và bát cơm của Úc Bùi rồi nói: "Để tớ."

"Ừ."Úc Bùi đành phải ngồi xuống.

Lạc Trường Châu không chỉ múc cơm cho Úc Bùi, hắn còn gắp một ít đồ ăn cho Úc Bùi, khẩu vị tất cả đều là Úc Bùi thích ăn.

Úc Khanh ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, thấy động tác Lạc Trường Châu thuần thục, rõ ràng không phải lần đầu tiên làm những chuyện này, anh liền nhíu mày nhưng không nói gì. Mà Cố Tranh chỉ lo ăn cơm trước mắt, vốn chẳng quan tâm Lạc Trường Châu đang làm gì. Úc Bùi chú ý tới biểu tình của anh trai mình, rõ ràng anh không nói gì nhưng Úc Bùi lại có cảm giác xấu hổ khó hiểu khi show ân ái trước mặt mọi người, đỏ tai tiếp nhận bát Lạc Trường Châu đưa tới rồi vùi đầu bới cơm ăn.

Cơm trưa xong, Úc Bùi cùng Lạc Trường Châu trở về phòng của mình.

Úc Bùi không quên chuyện cậu và Lạc Trường Châu làm trong phòng trước khi ăn cơm, cũng không tài nào quên được câu Lạc Trường Châu hỏi cậu nhiều lần "Đợi lát mình tiếp tục nhé được không".

Vậy nên sau khi vào phòng cậu không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của Lạc Trường Châu, chỉ dám cúi gằm đầu ngồi bên mép giường, nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi hắn: "Trường Châu, cậu có muốn ngủ trưa không?"

Bởi vì đang dưỡng thương, bình thường cậu không phải nằm thì cũng là ngủ, hầu như không có bất kỳ hoạt động hao phí thể lực nào, cho dù Úc Bùi luôn có thói quen ngủ trưa nhưng ban ngày ngủ nhiều bây giờ muốn ngủ cũng chẳng được, cậu vỗ vỗ gối đầu bên cạnh, nhỏ giọng nói với Lạc Trường Châu: "Giường của tớ có thể chia cho cậu một nửa."

"Tớ không ngủ." Lạc Trường Châu trả lời, hắn đi tới trước mặt Úc Bùi, "Tớ không có thói quen ngủ trưa."

Nhưng Úc Bùi vẫn cụp mắt không nhìn hắn, cậu nhìn xung quanh, ánh mắt đảo qua cặp sách Lạc Trường Châu đặt ở một bên, một khắc kia trong đầu cậu hiện lên chút ký ức, nhớ tới trước kia lúc học thể dục và giữa giờ bắt được cơ hội Lạc Trường Châu liền bổ túc cho cậu, dạy cậu làm bài, vì thế Úc Bùi bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu: "Vậy cậu muốn bổ túc cho tớ sao?"

"Hình tượng của tớ trong cảm nhận của cậu là một người thích học tập như vậy ư?" Lạc Trường Châu có chút bất đắc dĩ, "Ngay cả đến nhà cậu với cơ hội tốt như này cũng phải dạy bổ túc cho cậu?"

Lạc Trường Châu nói xong, cúi người hai tay chống giường, bao lấy Úc Bùi trong bóng hình của mình, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, giọng nói trầm thấp hỏi lại một lần nữa: "Hả?"

Úc Bùi lúc này không thể lảng tránh ánh mắt của hắn nữa, đôi mắt màu xanh thẳm của Lạc Trường Châu giờ phút này đang ở ngay trước mắt cậu, cách vô cùng gần, màu sắc đôi mắt thật giống như thuốc màu cậu dùng để tô điểm cho bầu trời đêm đầy sao lúc trước, sắc màu hòa quyện chiếu rọi thâm thúy như có thể nhìn thấu linh hồn của cậu.

Mà những lời này của Lạc Trường Châu tựa hồ cũng không thể ngẫm kỹ hơn vì bởi lẽ nếu suy nghĩ sâu thì sẽ phát hiện rất nhiều ẩn ý, Úc Bùi chỉ có thể lắp bắp nói: "Vậy cậu.. muốn làm gì?"

Úc Bùi cơm nước xong đã đi súc miệng, nước súc miệng của cậu hình như có vị dâu, Lạc Trường Châu dựa vào gần vào cậu dường có thể ngửi được mùi dầu nhàn nhạt truyền đến trong từng hơi thở, hô hấp của hai người quấn lấy nhau, từ bình tĩnh dần dần trở nên ấm áp dồn dập.

Không biết vì sao Lạc Trường Châu bỗng nhiên nhớ tới một hình ảnh trước kia, đó là lúc hắn và Úc Bùi còn chưa ở bên nhau, hắn hỏi Úc Bùi có muốn uống trà hay không, Úc Bùi liền trực tiếp nhấp một ngụm trong chén trà của hắn.

Môi Úc Bùi rất đẹp, hình trái tim, môi châu nhòn nhọn tròn trịa, màu sắc đỏ tươi, như nụ hồng mới hé hay như mứt dâu mới ủ, ngay cả hô hấp cũng ngọt ngào.

Khi đó ngoại trừ giật mình cùng kinh ngạc, sâu trong đầu hắn kỳ thật còn có một ý nghĩ bí mật -- mà hiện tại, hắn đã có cơ hội biến suy nghĩ đó thành hành động.

Vì thế Lạc Trường Châu cười cười, thấp giọng nói bên tai cậu: "Làm chuyện chúng ta vừa mới làm chưa xong đi."

Nói xong, hắn liền cúi người nhẹ nhàng đè Úc Bùi xuống.

Động tác của hắn rất chậm, đến tận khi chạm vào nơi mềm mại kia mới chậm rãi tăng thêm lực đạo hôn, hai tay của hắn đều đặt ở bên cạnh Úc Bùi khiến sau người Úc Bùi không có bất kỳ điểm chống đỡ nào, cậu nhất định phải ngửa đầu mới có thể ổn định thân hình của mình không ngã về phía sau.

Rõ ràng không phải lần đầu tiên hôn môi, Úc Bùi vẫn thẹn thùng như vậy, trong nháy mắt đôi môi tiếp xúc cậu lập tức nhắm hai mắt lại, lông mi dài khẽ run, đôi tai và cổ bỗng dưng đỏ hồng.

Môi Úc Bùi vừa mềm mại vừa ấm áp, Lạc Trường Châu thử vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua môi dưới của cậu, cậu đã ngốc nghếch hé đôi môi, đầu lưỡi lặng lẽ nằm giữa hai hàm răng, Lạc Trường Châu nhẹ nhàng chạm vào nó, đầu lưỡi mềm mà ấm áp kia liền lui về phía sau một chút, như thể sợ hãi động chạm của hắn.

Lạc Trường Châu lại tiến về phía trước một chút, chóp mũi Úc Bùi liền đụng tới khuôn mặt của hắn, chóp mũi của cậu lành lạnh, hơi thở cũng ẩm ướt nóng bỏng mang hương vị ngọt ngào, phả vào trên da còn hơi ngứa, giống như là một đám lửa nhỏ trực tiếp thiêu vào trái tim Lạc Trường Châu, đốt cháy tất cả suy nghĩ trong đầu hắn.

Vì thế Lạc Trường Châu không chống tay ở trên giường nữa, hắn giơ tay phải lên, nhẹ nhàng nâng gáy Úc Bùi, tay kia lại vòng qua eo Úc Bùi, kéo cậu lại gần hơn về phía mình, Lạc Trường Châu không nhắm mắt lại cho nên hắn có thể nhìn thấy rõ ràng người mình thích giờ phút này dịu ngoan nép trong lòng mình, giống như mèo nhỏ thu lại tất cả móng vuốt sắc bén chỉ lộ ra cái bụng trắng nõn mềm mại với bạn. Lông mi run run của cậu, khuôn mặt trắng nõn, cánh môi đỏ tươi, tất cả mọi thứ của cậu đều tác động đến trái tim Lạc Trường Châu, giống như một con dao khắc mềm mại, khắc một bóng hình không bao giờ phai nhạt vào trái tim và linh hồn hắn.

Hắn nhẹ nhàng liếm liếm hơi thở ngọt ngào ẩm ướt của đôi môi Úc Bùi, nhưng những hơi thở kia lại giống như là gió mạnh cực nóng trong sa mạc, trút vào hơi thở của Lạc Trường Châu làm cho cổ họng của hắn khô khốc, làm bốc hơi tất cả lý trí của hắn.

Trước khi gặp Úc Bùi, Lạc Trường Châu chưa từng phát hiện mình là một người không có khả năng tự chủ như vậy. Úc Bùi vừa mới hỏi hắn vì sao buổi sáng không gửi tin nhắn cho cậu, có phải là không nhớ cậu hay không, nhưng mà chỉ có Lạc Trường Châu biết, hắn không phải không nhớ Úc Bùi, mà là bởi vì nhớ quá nhiều cho nên mới không dám gửi.

Hắn sợ một khi gửi tin nhắn cho Úc Bùi, những nỗi niềm nhung nhớ kia sẽ giống như con lũ thoát đê cuốn đi tất cả lý trí của hắn, hắn sẽ không khống chế được chính mình, cũng không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì ngoại trừ Úc Bùi.

Cảm giác được thân thể của mình càng ngày càng nóng, Lạc Trường Châu rời khỏi đôi môi Úc Bùi trước khi con thú điều khiển lý trí phá vỡ lồng giam, hắn nhắm mắt lại, tựa vào trán Úc Bùi cười ha ha.

"Sao cậu lại cười..." Úc Bùi mở mắt nhìn hắn cho là Lạc Trường Châu cười kỹ thuật hôn vụng về của cậu.

"Tớ đang cười." Lạc Trường Châu nói, "Cậu vừa mới nói với tớ là cậu muốn đi học."

"Ừ..." Úc Bùi vẫn không rõ chuyện này có gì buồn cười, "Bởi vì đến trường có thể gặp cậu mà."

"Bởi vì cậu muốn đi, nhưng tớ lại không muốn đi." Lạc Trường Châu nhẹ hôn lên ánh mắt mê hoặc của cậu, thanh âm khàn khàn, "Tớ muốn ở nhà cùng cậu cơ......"

Giống như buổi sáng hắn lo lắng vậy, Úc Bùi quả nhiên chính là định luật vĩnh hằng áp đảo tất cả quy tắc của hắn, không thể thay đổi, chỉ cần gặp cậu, quy củ nguyên tắc gì cũng có thể không đếm xỉa hết tất thảy, chỉ vì nhượng bộ cậu.

Lạc Trường Châu vẫn cười, trong đôi mắt lam dịu dàng như làn gió hè ấm áp: "Tớ cực kỳ thích A Bùi, cho nên tớ cũng muốn có thể thường xuyên được gặp cậu."

Có lẽ là lúc thực sự thích ai đó đến cực hạn, bạn sẽ không thể chịu được phải tách khỏi người đó hoặc không nhìn thấy người đó, chỉ khi bóng hình người đó luôn luôn xuất hiện trong tầm mắt của bạn thì bạn mới cảm thấy hài lòng và an tâm.

Úc Bùi kinh ngạc nhìn Lạc Trường Châu, có lẽ bản thân cậu cũng không hề hay biết đôi mắt mình nhìn Lạc Trường Châu giờ đây đang si mê đến cỡ nào, nhưng cậu không muốn Lạc Trường Châu không đến trường nên lập tức nói: "Không được đâu, không cho phép."

"Tớ đổi ý rồi." Lạc Trường Châu ôm Úc Bùi, ngăn cậu trở mình, hai người cùng nhau nằm trên giường, "Tớ muốn ngủ trưa cùng cậu."

Úc Bùi nhất thời không để ý bị Lạc Trường Châu mang theo nằm ngửa xuống, một hồi hoa mắt chóng mắt, trước mắt cậu không còn bóng dáng Lạc Trường Châu nhưng bên tai trái của cậu lại vừa vặn dán vào ngực hắn, nghe nhịp tim của người mình yêu.

Trái tim ấy đập rất nhanh, thình thịch mạnh mẽ đập vào lồng ngực của Lạc Trường Châu, không ngừng truyền đến nhịp tim thật lớn.

"Cậu biết không, có một bài hát thế này này --" Lạc Trường Châu ôm cậu, gác cằm lên đầu Úc Bùi, " - Trái tim tôi từng phút giây 70 lần vang vọng câu nói "Tôi đang sống". Thế nhưng khi hai ta tay trong tay, trái tim tôi dần loạn nhịp 110 lần gào lên câu nói "Tôi yêu em"."

"Cậu có nghe thấy không?" Lạc Trường Châu nhẹ giọng hỏi cậu, "Lời tỏ tình của tớ ấy."

Úc Bùi siết chặt ngón tay, nắm chặt cổ áo Lạc Trường Châu, đáp: "Tớ nghe được, tớ cũng thích Trường Châu lắm, rất thích."

"Ngủ đi." Lạc Trường Châu nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

Úc Bùi mặc dù cảm thấy mình không buồn ngủ nhưng không biết vì sao, khi cậu nhắm mắt tựa vào trong ngực Lạc Trường Châu, cuối cùng lại dần dần ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi cậu tỉnh lại, Lạc Trường Châu đã không còn ở đó nữa.

Cậu biết Lạc Trường Châu nhất định đã đi học rồi, hơn nữa không nỡ đánh thức cậu cho nên mới lặng lẽ rời đi.

Úc Bùi đưa tay sờ sờ chỗ hắn vừa nằm, nơi đó đã không còn độ ấm gì, nhưng Úc Bùi vẫn lăn khỏi vị trí ngủ ấm áp tới phía đó, vùi mặt lên gối, ngửi mùi hương phảng phất như là hơi thở nhàn nhạt lưu lại trên người Lạc Trường Châu, hơi thở kia chính là của hắn, dịu dàng bình ổn, giống như là mùi tuyết tùng làm người ta an tâm.

Úc Bùi trở mình, ánh mắt đảo qua khóm hoa Tamaucia Lạc Trường Châu tặng mình.

Bây giờ là cuối tháng chín, thời gian nở hoa của nó đã qua, đóa hoa cũng đã tàn, nhưng Úc Bùi biết rằng đợi đến năm sau nó lại nở rộ, khi đó mỗi một cánh hoa nó đều khoe sắc như lời tỏ tình không tiếng của Lạc Trường Châu đối với cậu.

Như thể tiếng tim đập thình thịch.

***

Trích lời bài hát "Shinpakusuu" sáng tác bởi Chouchou P và hát bởi Hatsune Miku.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play