Huống chi bây giờ hai người còn đang ở bên nhau, nghĩ đến đây, Úc Bùi không kiềm được hỏi Lạc Trường Châu: "Trường Châu, cậu có nhớ tớ không?"
Lạc Trường Châu cong môi nhìn Úc Bùi đáp: "Đương nhiên là có rồi."
"Thật không vậy?" Lạc Trường Châu khẳng định một cách nhanh chóng, thề son sắt khiến Úc Bùi hoài nghi, cậu nhỏ giọng thầm thì, "Nhưng các bạn khác còn nhắn tin hỏi han tớ lúc nghỉ giữa giờ, mà cậu chả thấy gì cả..."
Lạc Trường Châu nở nụ cười, không giải thích vế sau mà cúi người hôn nhẹ lên tai Úc Bùi một cái, đoạn thấp giọng nói: "Đôi tai của con người chỉ có thể nghe được âm thanh với tần số là 20 hz đến 20.000 hz mà thôi. Mà nỗi nhớ của tớ dành cho cậu nào phát ra âm thanh, cho nên cậu mới không nghe được đó."
Tần số âm thanh đôi tai con người có thể nghe được đã đề cập trong sách giáo khoa, ấy vậy mà khi Lạc Trường Châu thủ thỉ câu nào lại giống như lời tâm tình vậy, đong đầy tình ý khiến tai Úc Bùi đỏ lên, nhỏ giọng đáp: "Cậu chỉ lấy cớ thôi."
Ai ngờ Lạc Trường Châu không hề phản bác mà thẳng thắn thừa nhận: "Ừm, đúng đó."
"Hả?" Úc Bùi nghe vậy lập tức mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn Lạc Trường Châu.
"Lấy cớ thôi, tớ sợ cậu không nghe được nỗi nhớ nhung của tớ cho nên muốn chính miệng nói cho cậu. Không có cậu bầu bạn vào buổi sáng, tớ rất nhớ cậu." Lạc Trường Châu xoa đầu cậu cười nói.
Lần này không chỉ tai Úc Bùi đỏ lên, mà mặt cũng nóng rực, đôi mắt nhìn Lạc Trường Châu như long lánh ánh nước. Cậu cụp mắt nhẹ giọng nói một câu: "Tớ cũng rất nhớ cậu."
Bầu không khí dường như ngay giờ phút ấy chợt trở nên ám muội. Bàn tay vốn đang xoa ót Úc Bùi của Lạc Trường Châu hơi rời xuống, nâng cằm cậu lên, chậm rãi cúi mặt xuống tới gần cậu.
Hai người mới chỉ hôn nhau vào ngày kia thôi. Đến tận bây giờ Úc Bùi vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm khi đôi môi của Lạc Trường Châu chạm vào môi cậu. Giống như có đốm lửa nhỏ từ giữa răng môi bùng cháy bao trùm toàn thân. Cậu nhìn gương mặt Lạc Trường Châu cách mình càng ngày càng gần, cũng từ từ ngẩng mặt lên, mãi cho đến khi cảm nhận được hô hấp ấm áp của hắn thì mới dừng lại.
Hô hấp nóng rực mềm mại phất qua khuôn mặt, rơi vào đôi môi của cậu, như thể Lạc Trường Châu đã hôn cậu rồi. Tay Úc Bùi đặt trên eo Lạc Trường Châu không nhịn được nắm lấy vạt áo của hắn, siết chặt. Đôi môi của Lạc Trường Châu và cậu cùng lắm chỉ cách nhau khoảng một đầu ngón tay, 1cm cũng không đến, nhưng Úc Bùi đã chẳng thể chờ đợi được nữa, cậu thấy thời gian để rút ngắn khoảng cách lại dài lắm. Cậu nhìn vào đôi mắt xanh biếc của Lạc Trường Châu, đột nhiên cắn môi dưới đụng vào môi hắn.
Úc Bùi còn chưa kịp cảm nhận nụ hôn thân mật, còn chưa kịp cảm nhận môi Lạc Trường Châu có mềm hay không, Lạc Trường Châu đột nhiên bật cười, quay đầu dựa lên vai trái cậu cười khúc khích, mặc dù hắn đã rất cố gắng kìm nén, nhưng tiếng cười trong căn phòng yên tĩnh cực kỳ rõ ràng, lại còn có xu hướng càng ngày càng lớn.
Úc Bùi biết hắn đang cười vì điều gì. Cậu không nhận thấy chuyện này có gì đáng cười nhưng khi nhìn dáng vẻ vui sướng khôn tả của Lạc Trường Châu, cậu chợt ngượng đến mức muốn đào cái hố chui vào.
"Đừng cười..." Úc Bùi thấy hắn không định dừng lại trong chốc lát, bầu không khí ám muội của căn phòng cũng tan biến theo tiếng cười, cậu không khỏi vừa thẹn vừa tủi, giật giật áo của hắn nói.
"Được, tớ không cười." Lạc Trường Châu ngừng lại. Hắn giơ tay khẽ khàng vuốt ve khuôn mặt của Úc Bùi, phát hiện mặt cậu nóng hầm hập, giống hệt túi sưởi mỗi sáng hắn đưa cho cậu trước đây, bèn không nhịn được áp tay còn lại lên, khóe môi giương cao hơn, "Thì ra A Bùi muốn hôn tớ đến vậy ư..."
"Là cậu muốn hôn tớ." Úc Bùi không chịu thừa nhận, rõ ràng cậu thấy Lạc Trường Châu cúi đầu trước, sau đó cậu mới ngẩng đầu phối hợp với hắn đấy chứ.
Lạc Trường Châu cúi đầu, hai tay ôm mặt Úc Bùi, chóp mũi cọ nhẹ vào chóp mũi cậu, hôn nhẹ lên khóe môi cậu: "Được, được, là tớ muốn hôn A Bùi đấy. "
Úc Bùi lúc này mới không nói gì nữa, nhưng lần này cậu mím chặt môi, định đợi Lạc Trường Châu thật sự hôn mình rồi mới ngẩng đầu lên - tuyệt đối không được chu môi ra nữa!
Nhưng cuối cùng họ vẫn không hôn nhau, bởi vì ngay khi môi họ sắp chạm nhau, Cố Tranh đã gõ cửa: "A Bùi, anh Úc về rồi, đến giờ ăn cơm-"
Lạc Trường Châu đành phải buông Úc Bùi ra, bất đắc dĩ nói: "Đến giờ ăn rồi."
"Ừm..." Sắc đỏ trên mặt Úc Bùi còn chưa hoàn toàn biến mất, cậu thấp giọng đáp lại, nhưng trong lòng đang nghĩ, tại sao hôn Lạc Trường Châu lại khó khăn như vậy?
Lạc Trường Châu như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, nhéo nhéo mặt cậu cười, quay đầu ghé vào tai Úc Bùi nói nhỏ: "Lát nữa mình tiếp tục nhé, được không?"
Úc Bùi không nói gì, cất bước định đi ra khỏi cửa, Lạc Trường Châu ôm lấy cậu từ phía sau, dùng môi cọ nhẹ lên vành tai cậu, tựa như không nghe được câu trả lời của cậu thì sẽ không buông tha, hắn vừa cười vừa hỏi lại một lần: "Được không, A Bùi?"
Úc Bùi chỉ có thể nhỏ giọng trả lời hắn: "Ừm..."
Chờ ở ngoài cửa một lúc, Cố Tranh nhìn thấy sau khi Úc Bùi mở cửa, Lạc Trường Châu đeo khuôn mặt lạnh lùng cả buổi sáng giờ đang cười híp cả mắt. Cậu chàng không khỏi nhìn chằm chằm, đôi mắt mở to chớp chớp liên hồi như thể nhìn thấy chuyện kỳ lạ nào đó, trong lòng cậu chàng thầm tấm tắc kinh ngạc, tình yêu đúng là một thứ thần kỳ, có thể biến sắt thép thành thứ mềm mại đến thế kia sao. Tại sao khi cậu chàng yêu đương lại không có cảm giác này nhỉ? Lẽ nào mấy mối tình kia của cậu chàng là giả rồi?
Úc Bùi và Lạc Trường Châu hiện giờ vẫn không biết cách hai người ở bên nhau đã khiến Cố Tranh nghi ngờ về quan điểm tình yêu của mình.
Chấn động não nhẹ khiến cho người ta thấy buồn nôn chóng mặt, vì cảm giác thăng bằng suy yếu khiến cho người bệnh đi lại sẽ có cảm giác không trọng lực, như đạp lên bông không tìm được điểm đỡ. Lạc Trường Châu thấy Úc Bùi đi loạng chà loạng choạng nên tiến lên phía trước đỡ cậu đi.
Úc Khanh đúng dịp vì tai nạn xe cộ này mà quyết định nghỉ ngơi thật tốt một quãng thời gian. Hai ngày này anh cũng không ở lại công ty làm thêm giờ, ngày nào cũng trở về ăn cơm. Lúc ba người Úc Bùi xuống tầng, Úc Khanh vừa vặn chuẩn bị ngồi xuống bàn ăn, anh nghe được tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn thoáng một cái sau đó lập tức cúi đầu đọc tài liệu trong tay không lên tiếng.
Còn chú Trang đang cùng người giúp việc dọn bát đĩa lên bàn thì thấy Lạc Trường Châu và Úc Bùi đi cạnh nhau, còn Cố Tranh từ nhỏ đã chơi với Úc Bùi đang đi một bên. Chú hồ nghi nhìn hai đứa, tự hỏi phải chăng bọn nhỏ cãi nhau rồi à, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ hào hứng chạy đến bên bàn ăn của Cố Tranh thì chú lập tức xua tan ý nghĩ này.
"Hai người các cậu ngồi cùng nhau đi, tớ ngồi với anh Úc."
Bàn ăn nhà họ Úc sử dụng là một chiếc bàn vuông lớn, Úc Khanh luôn ngồi bên trái, Úc Bùi và Cố Tranh thường ngồi bên phải cùng nhau ăn cơm, nhưng hôm nay Lạc Trường Châu tới, Cố Tranh cảm thấy mình nên nhường chỗ lại cho bạn trai Úc Bùi nên cậu chàng chủ động ngồi cạnh Úc Khanh.
Nghe Cố Tranh nói như vậy, chú Trang thúc không khỏi hướng tầm mắt về phía Lạc Trường Châu, lúc vừa bắt gặp đôi mắt xanh lam thì chú đã biết là ai. Dù sao trước đây ngày nào Úc Bùi cũng phải nhắc đến cậu bé này ít nhất một lần, mỗi lần kể về bạn đều nở nụ cười trên môi.
"Đây là bạn học Lạc Trường Châu đúng không?" Chú Trang cười cười, đặt một cốc nước trái cây mới vắt trước mặt hắn, "A Bùi thường nhắc đến cháu lắm."
Lạc Trường Châu ngẩng đầu nhìn chú Trang, còn chưa kịp trả lời, Úc Khanh đầu cũng không thèm ngẩng mà lên tiếng: "À, đây là bạn trai của A Bùi đấy ạ."
Chú Trang nghe thấy lời này thì sửng sốt, cho rằng mình lớn tuổi nên tai có vấn đề nên nghi ngờ hỏi lại: "Bạn trai?"
Úc Khanh lại đáp: "Vâng, đúng vậy."
Lạc Trường Châu cũng phối hợp với Úc Khanh, lễ phép chào hỏi chú Trang: "Cháu chào chú Trang, cháu là bạn trai A Bùi ạ."
Úc Bùi nghe Úc Khanh giới thiệu Lạc Trường Châu như vậy, suýt thì phun hết nước trái cây vừa uống ra ngoài. cậu còn chưa nghĩ ra nên kể chuyện Lạc Trường Châu cho chú Trang như thế nào, anh mình đã nói toẹt ra rồi, Lạc Trường Châu còn hiểu ý phối hợp tới như vậy.
Úc Bùi đặt cốc nước trái cây xuống, thừa nhận: "Dạ, chú Trang... Cháu và Lạc Trường Châu đang ở bên nhau ạ."
Chú Trang không có con trai, chỉ có độc một người con gái, hiện đang đi du học nước ngoài lâu lắm rồi không về bên ông, cho nên ông cực kỳ thương Úc Bùi, coi Úc Bùi như con ruột. Trước kia lúc Úc Bùi bị bệnh ông cũng rất lo lắng. Sau đó khi Úc Bùi xuất viện quay lại trường, thường xuyên nhắc tới người bạn tên Lạc Trường Châu. Khi đó chú Trang đã cảm thấy người bạn này đối với Úc Bùi có sự khác biệt nhưng lại không nghĩ tới hai đứa đã ở bên nhau rồi.
Nhưng chú Trang nhìn ngoại hình của Lạc Trường Châu thì thấy đây nên là chuyện trong dự liệu.
Từ nhỏ Úc Bùi đã là cậu bé hướng nội, tuy mẹ Úc nhìn qua thấy có vẻ đối xử với cậu rất tốt nhưng trên thực tế thường sử dụng bạo lực lạnh với cậu. Còn người có vai trò cực kỳ quan trọng tham dự vào quá trình trưởng thành của con trai - ba, thì ba Úc lại cực kỳ lạnh nhạt với cậu. Những đứa trẻ như vậy khi trưởng thành thường có daddy issues. [1]
Nói theo cách khác, đứa trẻ sẽ yêu mến những người lớn tuổi hơn mình, hoặc là người nam tính mang lại cảm giác an toàn.
Mà Úc Bùi quả thật cũng có khuynh hướng như vậy - như cách cậu đối xử với Úc Khanh.
Huống hồ, chú Trang quả thật không cách nào tưởng tượng được cảnh Úc Bùi yêu đương với một bạn nữ. Tính cách của Úc Bùi thực sự quá mềm mỏng, cậu không có cách nào cho các bạn gái cảm giác an toàn, trái lại ở bên một bạn nam sẽ phù hợp với cậu hơn.
Vả lại, qua lời của Úc Bùi hàng ngày thì không khó để biết Lạc Trường Châu là đứa trẻ học rất giỏi, Úc Khanh nhìn qua hẳn cũng không định phản đối, vậy thì không có vấn đề gì, chủ yếu vẫn là bản thân Úc Bùi thích thôi. Chú Trang cười nói: "Ở bên nhau rồi thì sau này đến chơi với A Bùi nhiều hơn nhé."
Lạc Trường Châu đáp ứng: "Vâng ạ."
Úc Bùi nghe họ nói chuyện thì ngơ ngác, sau khi phản ứng lại mới chợt nhận ra cậu và Lạc Trường Châu như này là đã gặp phụ huynh của nhau rồi đấy ư? Hơn nữa có vẻ phụ huynh hai bên cũng chẳng định phản đối họ ở bên nhau. Khi cậu mới ở bên Lạc Trường Châu, cậu cực kỳ lo lắng không biết sau này sẽ come out thế nào, bởi theo cậu thấy phần lớn thái độ của cha mẹ đối với đồng tính luyến ái không được cởi mở cho lắm, ấy vậy mà cậu và Lạc Trường Châu lại thuận lợi như vậy.
[1]: Raw: 这样的孩子长大以后会很有恋父的倾向。
QT: Hài tử như vậy trưởng thành sau sẽ rất có luyến phụ khuynh hướng.
Hiện mình chưa rõ thuật ngữ đúng của khuynh hướng này là gì, mong nhận được sự góp ý từ mọi người. Mình để tạm ở đây theo ý hiểu của mình là daddy issues (Các vấn đề của bố" không có định nghĩa chính xác. Tuy nhiên, nó vẫn trở thành một câu cửa miệng phổ biến về cách mà mối quan hệ với cha của một người thời thơ ấu ảnh hưởng đến một người nào đó ở tuổi trưởng thành, đặc biệt là với một người cha vắng mặt hoặc không có tình cảm. -Theo Make it Viet Nam)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT