Tiêu Văn Đình hơi ngẩn ra, cảm thấy vị tiên sư đại nhân trước mặt này thật sự rất bình dị gần gũi, hoàn toàn khác với những người đã gặp trước đây. Trong lòng mừng rỡ, ông vội vàng dẫn đường đi tới đại sảnh.

“Tiêu tộc trưởng, lần này Tiêu gia các ông liên tiếp có hai người được sư trưởng Lạc Vân Cốc ta coi trọng, sau này nhất định có thể bay cao bay xa, ta ở đây xin chúc mừng ông trước.” Trong đại sảnh, Lưu sư huynh ánh mắt không dấu vết nhìn lướt qua Tiêu Thần, hắn đối với một phàm nhân lại thân cận như vậy, tự nhiên là nể mặt đệ tử của Ngũ sư thúc! Tuy Tiêu Thần chỉ là một ký danh đệ tử, nhưng thân phận cũng không thể xem thường.

“Cái gì! Tiên sư đại nhân ngài nói... Tiêu gia chúng ta lại có hai người được tiên môn chọn trúng!” Tiêu Văn Đình nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, liên tục hỏi.

Lưu sư huynh đối với điều này không hề bất ngờ, cười gật đầu nói: “Chính xác là như vậy.”

Mọi người Tiêu gia nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hỷ, các vị chủ sự ánh mắt không ngừng nhìn về phía con cháu nhà mình, tràn đầy mong đợi. Liên tục ba trăm năm chưa từng xuất hiện một người có huyết mạch tu tiên, không ngờ lần này lại xuất hiện hai người, sao có thể không khiến bọn họ mừng như điên. Nếu như tiểu bối nhà bọn họ may mắn là một trong hai người đó, vậy địa vị của bọn họ trong Tiêu gia tự nhiên sẽ nước lên thì thuyền lên, thậm chí còn có tư cách tranh đoạt vị trí tộc trưởng.

Tiêu Văn Đình thở dốc một lúc, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Lân, chậm rãi hỏi: “Lân nhi, con... con có được chọn không?”

Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của các vị thúc bá xung quanh, trong lòng Tiêu Lân dâng lên một cảm giác tự hào, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý gật đầu.

“Tốt! Ha ha, tốt, quả nhiên là con trai của Tiêu Văn Đình ta!” Tiêu Văn Đình sắc mặt kích động đến đỏ bừng, có chút thất thố liên tục nói tốt.

Mấy vị chủ sự Tiêu gia khác tự nhiên cũng theo đó chúc mừng, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy ghen tị, sau đó nhìn chằm chằm Tiêu Văn Đình, trong lòng thầm nghĩ người còn lại là ai?

Tiêu Văn Đình hơi bình ổn lại tâm tình, nhìn ánh mắt của mấy vị chủ sự Tiêu gia, ho nhẹ một tiếng rồi hỏi tiếp: “Vậy người còn lại là ai? Là con bé nhà nhị thúc hay là tiểu tử nhà tam thúc?”

Tiêu Lân nghe vậy, vẻ đắc ý trên mặt lập tức biến mất, ấp a ấp úng không nói nên lời.

Tiêu Văn Đình thấy vậy ngẩn ra, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra rốt cuộc là chuyện gì.

Tiêu Văn Đình đảo mắt một vòng, sau đó dừng lại trên người Tiêu Thần, lạnh giọng quát: “Tiêu Thần ngươi mau nói người còn lại được chọn là ai?”

Tiêu Thần nghe vậy, nhàn nhạt liếc nhìn ông ta một cái, lại không có ý trả lời.

Thấy vậy, Lưu sư huynh nhướn mày, ánh mắt lướt qua Tiêu Thần mặt không chút thay đổi, trong lòng dần dần hiểu ra, nhìn về phía đám người Tiêu gia ánh mắt lập tức có chút kỳ quái.

Tiêu Văn Đình không ngờ Tiêu Thần lại dám bác bỏ mặt mũi ông ta như vậy, trên mặt một trận xanh đỏ, tức giận đến run người.

“Tiêu Thần, đừng tưởng rằng tham gia khảo hạch Tiên Môn thì có thể vô lễ như vậy! Còn nữa, ngươi là thân phận gì, lại dám đứng cùng với tiên sư đại nhân, ngươi cũng nên xem lại thân phận của mình, lập tức cút ra khỏi cửa Tiêu gia cho ta, từ nay về sau đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa!”

Tiêu Thần nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng tức giận của Tiêu Văn Đình, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra vài phần chế giễu. Hắn bây giờ đã không còn là thiếu niên quê mùa ba ngày trước có thể mặc cho ông ta ức hiếp mà không có sức phản kháng, thân phận hiện tại của hắn là tu chân giả Lạc Vân Cốc, sư tôn lại là cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ. Một lần nữa đứng trong đại sảnh Tiêu gia, hắn trong lòng có sự tự tin tuyệt đối.

“Phụ thân ta đâu, tại sao ta vẫn không nhìn thấy ông ấy?” Với tính cách của phụ thân, hôm nay nhất định sẽ có mặt, nhưng bây giờ lại vẫn không thấy xuất hiện, điều này khiến Tiêu Thần trong lòng có chút bất an.

“Hừ! Hai cha con các ngươi đều đáng ghét như nhau, muốn tìm phụ thân ngươi đúng không, ha ha, Ám Vệ Nhất, Ám Vệ Nhị, mang ông ta lên cho ta, để cho hai cha con bọn họ đoàn tụ!” Thấy Tiêu Thần vẫn không để ý đến mình, Tiêu Văn Đình trong lòng càng tức giận, nhưng ngay sau đó liền cười lạnh. Ông ta có vô số thủ đoạn để dạy dỗ hai cha con bọn họ, ngày sau còn dài, sau này còn nhiều cơ hội!

Tiêu Văn Đình dứt lời, từ trong đại điện đi ra hai người, người bọn hắn đang khống chế chính là phụ thân Tiêu Thần!

Chỉ thấy lúc này phụ thân Tiêu Thần thần sắc ủ rũ, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn dính vài vệt máu, cánh tay trái lúc này lại đang cong theo một góc độ kỳ quái, hiển nhiên đã bị đánh gãy lần nữa.

“Tiểu tử, mau mang lão già nhà ngươi về đi, nếu không đến lúc tắt thở thì đừng trách chúng ta không nhắc nhở ngươi.” Hai người ném phụ thân Tiêu Thần xuống đất, Ám Vệ Nhất giọng khàn khàn cười gằn.

“Phụ thân!” Tiêu Thần sững sờ, hai mắt lập tức đỏ bừng, nhanh chóng chạy tới bên cạnh phụ thân, nhìn thấy vẻ mặt đau đớn trên mặt ông, sát khí cuồng bạo trong lòng cuồn cuộn dâng lên.

“Khụ khụ, con đừng lo lắng, ta không sao, chỉ là chút ngoại thương, nghỉ ngơi một thời gian là khỏi.” Phụ thân Tiêu Thần cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng lại sợ Tiêu Thần trong cơn nóng giận làm ra chuyện gì dại dột, Tiêu gia hiện tại không phải là nơi hai cha con bọn họ có thể chọc vào, chỉ có thể chịu đựng sỉ nhục.

“Phụ thân, là bọn họ làm người bị thương, đúng không?” Tiêu Thần sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh, màu đỏ trong mắt cũng dần dần tiêu tan, nhưng sự lạnh lẽo sâu trong con ngươi lại khiến người ta lạnh sống lưng.

“Thần nhi, đừng kích động, chúng ta lập tức rời khỏi đây!” nhìn thấy hắn nghiến răng nghiến lời, Tiêu phụ sao có thể không biết lúc này hắn đã tức giận đến cực điểm, sợ con trai làm ra hành động quá khích, ông cố gắng đứng dậy.

Tiêu Thần đỡ phụ thân ngồi xuống một bên, ôn hòa nói: “Phụ thân đừng lo lắng, con đã trưởng thành rồi, sau này có thể che mưa chắn gió cho người, tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai sỉ nhục người nữa.” Vừa nói, hắn vừa đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người Ám Vệ Nhất, Ám Vệ Nhị.

“Tiêu Thần sư đệ, có cần ta ra tay không?” Lưu sư huynh lúc này sắc mặt cũng vô cùng âm trầm, Tiêu Thần đã là người của Lạc Vân Cốc, bây giờ phụ thân hắn lại bị hai tên phàm nhân đánh trọng thương, chẳng phải là đang đánh vào mặt mũi của toàn bộ Lạc Vân Cốc bọn họ sao! Hơn nữa Tiêu Thần lại là ký danh đệ tử của Ngũ sư thúc – chủ Linh Dược Cốc, nghe nói cũng được lão nhân gia người ta coi trọng, sau này hẳn sẽ có cơ hội bay cao bay xa, bây giờ giúp hắn coi như là bán cho hắn một ân tình, nói không chừng sau này sẽ có tác dụng lớn.

“Không cần, chuyện này, ta có thể tự mình giải quyết.” Tiêu Thần lắc đầu, sỉ nhục mà phụ thân phải chịu, hắn là con trai phải tự mình đòi lại gấp mười gấp trăm lần.

“Cái gì! Chẳng lẽ... chẳng lẽ người còn lại lại là hắn!” Nghe thấy xưng hô của Lưu sư huynh, sắc mặt Tiêu Văn Đình lập tức đờ đẫn, sau đó tràn đầy vẻ không thể tin được kêu lên thất thanh.

Phụ thân Tiêu Thần nghe vậy, thần sắc hơi cứng lại, trong mắt lập tức lộ ra vẻ kinh hỷ vô tận còn hai người Ám Vệ Nhất, Ám Vệ Nhị, trên mặt lại tràn đầy vẻ hoảng sợ.

“Chạy!” Hai người đồng thời vận dụng nội lực, nhanh chóng chạy về phía sau. Tuy đối phương là tu tiên giả, nhưng dù sao cũng mới chỉ vừa nhập môn, có thể học được bản lĩnh gì, với bản lĩnh của hai người bọn hắn, chưa chắc là không có cơ hội chạy thoát. Chỉ cần có thể rời khỏi đây, sau này mai danh ẩn tích, chẳng lẽ tên tiểu tử này còn có thể tìm được bọn hắn sao?

Tiêu Thần cười lạnh, thấy hai người đã chạy ra xa mười mấy mét, hắn lật tay lấy ra từ trong túi trữ vật một tờ giấy vàng, trên đo chi chít vô số đường nét, còn có từng trận năng lượng dao động không ngừng truyền đến, đây chính là lá phù Hỏa Cầu Thuật mà Lưu Đào tặng!

Cầm lá phù trong tay, một tia linh khí vô cùng yếu ớt trong cơ thể dòng vào trong đó, Tiêu Thần lập tức cảm thấy trong cơ thể truyền đến một trận suy yếu, nhưng những đường nét trên lá phù Hỏa Cầu Thuật lập tức sáng lên, hai quả cầu lửa chỉ to bằng nắm tay, toàn thân màu đỏ sậm lập tức xuất hiện, bay thẳng về phía hai tên Ám Vệ đang bỏ chạy.

“A!”

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết của hai người đột ngột dừng lại, bị cầu lửa đuổi kịp, hai tên này không có chút cơ hội phản kháng, liền trực tiếp bị thiêu thành tro bụi, không để lại chút dấu vết.

Nhìn thấy hai tên thủ lĩnh Ám Vệ Tiêu gia lại không có sức phản kháng nào mà bị thiêu thành tro bụi, toàn thể Tiêu gia đã bị thủ đoạn của tu tiên giả chấn nhiếp hoàn toàn, ngay cả con ngươi của Lưu sư huynh cũng co rút lại kịch liệt. Vị Tiêu Thần sư đệ này mới vừa nhập môn, không những đã tu luyện ra linh lực, mà còn có thể sở hữu một lá phù, xem ra nhất định là rất được Ngũ sư thúc coi trọng, sau này phải kết giao thật tốt.

Tiêu Thần cảm thấy trong cơ thể truyền đến từng trận suy yếu, tia linh khí trong cơ thể đã sớm tiêu hao hết, bây giờ hắn lại biến thành thiếu niên yếu ớt không có sức phản kháng, nhưng lúc này ánh mắt mọi người nhìn hắn lại tràn đầy kính sợ!

“Phụ thân, là ai ra lệnh cho bọn họ ra tay, nói cho con biết?” Tiêu Thần sắc mặt bình tĩnh, nhưng sau khi hắn không chút do dự giết chết hai người, mọi người nhìn thấy bộ dạng đáng sợ này của hắn, trong lòng lại dâng lên một tia sợ hãi.

Trên mặt Tiêu Văn Đình lập tức toát ra mồ hôi lạnh, nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Thần đang nhìn chằm chằm vào mình, sắc mặt vị tộc trưởng Tiêu gia này lập tức trở nên vô cùng tái nhợt.

“Lân nhi, mau cứu ta, con cũng đã trở thành tu tiên giả, mau giúp ta đối phó Tiêu Thần!” Nhìn thấy Tiêu Lân, Tiêu Văn Đình như nắm được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, tinh thần hơi bình tĩnh lại một chút, con trai hắn ta, cũng là tiên sư, chẳng lẽ lại không bảo vệ được hắn sao?

Tiêu Lân nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, tuy hắn cũng đã trở thành người của Lạc Vân Cốc, nhưng đãi ngộ so với Tiêu Thần quả thực là một trời một vực! Nửa tháng nay trừ lần đầu tiên sư tôn triệu kiến ra, thì không để ý đến hắn nữa, càng không truyền thụ nửa điểm tiên pháp, làm sao hắn có thể đối phó Tiêu Thần.

Thấy Tiêu Thần càng lúc càng tiến sát, trên mặt Tiêu Văn Đình tràn đầy vẻ kinh hãi và tức giận, ngay cả Tiêu Lân cũng liên tục lùi về phía sau, sắc mặt tái nhợt.

“Thần nhi, dù sao ông ta cũng là đại bá của con, con không thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo đó.” Đúng lúc này, giọng nói của phụ thân Tiêu Thần chậm rãi vang lên.

Tiêu Văn Đình vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy, Tiêu Thần ta là đại bá ruột của con, cho dù trước đây có chuyện gì có lỗi với hai cha con các người, nhưng ta cũng chưa từng nghĩ muốn hại tính mạng của hai người, sao con có thể đối xử với ta như vậy? Ta dù gì…"

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play