Sau đó mấy ngày, Tiêu Thần dùng đan và đả toạ, mặc dù không đột phá nhưng linh lực trong cơ thể lại ngưng tụ hơn một chút, thần thức tiêu hao cũng khôi phục hoàn toàn, đồng thời còn được tăng cường đôi chút.
Hậu sơn Lạc Vân Cốc, nơi này đã nằm ở vùng ven, rừng núi rậm rạp, hiếm khi có người qua lại. Nhưng hôm nay lại có chút khác thường, bốn nam tử trẻ tuổi đang đứng trên một khoảng đất trống, chia làm hai nhóm, mỗi nhóm cách nhau một khoảng, dường như không hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau.
“Sở Cuồng sư đệ, huynh đệ chúng ta đã đến theo lời hẹn, vì sao còn chưa xuất phát?” Dưới gốc cây cổ thụ, một cặp song sinh với vẻ mặt cảnh giác nói.
“Địch Thu sư huynh đừng vội, đợi thêm một lát nữa.” Sở Cuồng liếc nhìn hai người, trầm giọng nói. Tuy nhiên, ánh mắt hắn lại lộ ra vẻ bồn chồn.
“Chẳng lẽ Sở Cuồng sư đệ ngoài huynh đệ chúng ta ra, còn hẹn thêm người khác cùng đi sao?” Hai huynh đệ nhà họ Địch nhìn nhau, sắc mặt trở nên khó coi.
Sở Cuồng do dự một chút, rồi chậm rãi nói: “Lần này đi tìm kiếm động phủ của tu sĩ thượng cổ, mặc dù ta tự cho rằng đã chuẩn bị chu toàn, nhưng bốn người chúng ta e rằng lực bất tòng tâm, cho nên ta mới tìm thêm một người trợ giúp. Nhưng các ngươi yên tâm, người này có đến hay không còn chưa biết, hơn nữa cho dù tu vi của hắn không yếu, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của bất kỳ ai trong hai bên chúng ta, hai vị sư huynh cứ yên tâm.”
Nghe vậy, sắc mặt của hai huynh đệ Địch Thu, Địch Soái mới dễ nhìn hơn một chút, nhưng ánh mắt vẫn lóe lên, không biết đang nghĩ gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play