Lúc này Tiêu Thần đang gặp rắc rối, vốn không muốn thêm phiền phức. Hắn đang do dự thì phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận linh lực dao động.
Hừ!
Hắn thầm hừ lạnh một tiếng, thân ảnh chợt lóe lên, một món linh khí hình như móc câu lập tức đánh vào khoảng không, lộ ra hình dạng.
“Ha, không ngờ ngươi còn có chút bản lĩnh, vậy mà có thể thoát khỏi thủ đoạn của ta, nhưng đã chứng kiến chuyện tốt của bản nhân thì đừng hòng rời khỏi đây!”
Ánh mắt Tiêu Thần lạnh lùng quét xuống phía dưới, chỉ thấy một nam tử mặc áo đen, khóe miệng có nốt ruồi, tay cầm một món linh khí hình móc câu đang nhìn về phía hắn đầy sát khí. Tên này vừa ra tay rõ ràng là muốn lấy mạng hắn, trong mắt Tiêu Thần không khỏi loé lên sát ý nhưng nghĩ đến người đang bám theo phía sau, hắn không khỏi nhíu mày, lộ ra vẻ do dự.
“Hắc hắc, tiểu tử muốn trách thì trách số ngươi không tốt, lại đi đến chỗ này!” Thấy Tiêu Thần do dự, tên áo đen càng thêm chắc chắn, lập tức cầm linh khí bay lên. Nơi này tuy hẻo lánh nhưng dù sao cũng là trong tông môn, nếu bị người khác phát hiện thì hắn thật sự sẽ chết không có chỗ chôn.
Ánh mắt Tiêu Thần lóe lên tia lạnh lẽo, tu vi của tên này ít nhất cũng đạt đến Luyện Khí kỳ tầng bảy, hơn nữa còn có công pháp tấn công. Nếu giao đấu e rằng hắn sẽ nhanh chóng bại trận, đến lúc đó sẽ phiền phức.
"Liều mạng vậy!" Trong lòng Tiêu Thần dứt khoác, thần thức trong cơ thể lập tức thoát ra, hóa thành một mũi nhọn đâm thẳng về phía tên áo đen.
Thứ Thần Chùy!
Đây là một loại thủ đoạn tấn công thần thức sơ cấp được ghi lại trong "Hỗn Nguyên Thần Kinh", phía trên còn có Diệt Thần Thứ, Hủy Diệt Ba. Loại sau nếu tu luyện đến mức cao nhất nghe nói có thể đủ để trọng thương tu sĩ Niết Bàn cảnh! Nhưng thực lực Tiêu Thần hiện tại còn yếu, Diệt Thần Thứ cũng chỉ có thể sử dụng một lần. Với cường độ thần thức hiện tại của hắn, sau khi được kim ấn tăng cường gấp năm lần, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ sơ kỳ bất ngờ bị tấn công cũng sẽ bị trọng thương. Đây vốn là thủ đoạn hắn chuẩn bị để đối phó với người phía sau, nhưng lúc này lại bất đắc dĩ phải sử dụng trước, nếu dây dưa e rằng sẽ càng phiền phức hơn.
Vù!
Thần thức tấn công một cách vô thanh vô tức, tên áo đen thân thể chấn động, trên người đột nhiên bùng phát ra một tầng hào quang màu xanh nhạt bao bọc lấy hắn. Tiêu Thần cũng cảm thấy thần thức như va phải một cục bông, truyền đến cảm giác khó chịu.
“Thần thức tấn công, tu sĩ Trúc Cơ!” Trên mặt tên áo đen lập tức lộ ra vẻ kinh hoàng, liên tục cầu xin tha thứ: “Tiểu bối có mắt không tròng, mạo phạm tiền bối. Không biết là vị sư thúc nào? Tiểu bối là đệ tử chân truyền của sư tôn Khuê Thủy Tử, xin sư thúc nể mặt sư tôn tha cho tiểu bối một mạng.”
Sau khi đạt đến Luyện Khí kỳ tầng năm, thần thức có thể thoát ra khỏi cơ thể, nhưng muốn dùng thần thức tấn công, nếu không phải tu sĩ Trúc Cơ cảnh thì tuyệt đối không thể!
Ánh mắt Tiêu Thần lóe lên tia lạnh lẽo, tên này phải chết, nếu không tuyệt đối không thể răn đe được người phía sau, vậy hắn sẽ gặp nguy hiểm.
“Chết!”
Một tiếng quát khẽ truyền ra từ dưới áo choàng đen, Thứ Thần Chùy điên cuồng tấn công, tầng hào quang màu xanh bên ngoài cơ thể tên áo đen lập tức phát ra tiếng răng rắc dày đặc, từng vết nứt lan ra chi chít.
“A! Ngươi không thể giết ta, nếu không sư tôn nhất định sẽ báo thù cho ta.” Tên áo đen kinh hãi gào lên, thấy Tiêu Thần không có ý định dừng tay, trong mắt hắn không khỏi lộ ra vẻ oán độc, “Hôm nay giết ta, ngươi sẽ bị sư tôn Mạc Ly truy sát đến chết!”
Bốp!
Một khối ngọc bội trên người tên áo đen lập tức vỡ vụn, tầng hào quang màu xanh cũng theo đó vỡ tan, Thứ Thần Chùy xuyên qua cơ thể, vẻ oán độc trong mắt hắn dần dần biến mất. Nhưng khi hắn chết đi, từ trong cơ thể bỗng nhiên bay ra một đạo hắc quang nhanh chóng chui vào trong cơ thể Tiêu Thần.
Chuyện này khiến sắc mặt Tiêu Thần lập tức âm trầm, thần thức quét qua, quả nhiên tìm thấy trong nguyên thần một đạo phù văn màu đen tỏa ra dao động kỳ dị. Đây hẳn là một loại dấu hiệu đặc biệt để tên Mạc Ly kia có thể nhận biết, như vậy hắn ta sẽ tìm được kẻ giết người. Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiêu Thần càng thêm u ám.
"Đa tạ... đa tạ sư thúc cứu mạng." Vẻ mặt Lâm Dao Nhi đầy kinh hãi, vị tiền bối trong môn phái ra tay thật tàn nhẫn, nháy mắt đã giết chết tên áo đen, khiến nàng thầm kêu khổ. Nếu người này vì muốn giữ bí mật mà giết luôn cả nàng thì sao?
“Được rồi, chuyện này không liên quan đến ngươi, đi đi.” Tiêu Thần cố ý thay đổi giọng nói, nghe giống như một nam tử trung niên khoảng ba mươi tuổi, phất tay nói.
Nghe vậy, Lâm Dao Nhi mừng rỡ, cung kính hành lễ rồi định rời đi.
“Chờ đã.” Tiêu Thần đột nhiên lên tiếng.
Lâm Dao Nhi giật mình nhưng vẫn ngoan ngoãn quay người lại, nhìn vị "sư thúc" trước mặt với vẻ đáng thương.
Tiêu Thần hơi do dự, nếu còn đủ sức hắn không ngại giết chết nữ tử này, dù sao giữ nàng lại khả năng hắn bị phát hiện sẽ cao hơn nhiều. Nhưng sau khi sử dụng Thứ Thần Chùy, thần thức của hắn tiêu hao nghiêm trọng, chỉ bằng thủ đoạn thông thường e rằng rất khó giữ nàng lại. Hơn nữa phía sau còn có một người, nếu bị hắn ta nhìn ra điểm khác thường thì hắn sẽ gặp nguy hiểm. Vì vậy, cuối cùng hắn quyết định thả nữ tử này đi.
“Món linh khí này vốn là vật ngươi đổi lấy, cũng cầm lấy đi.”
Lâm Dao Nhi nghe vậy sửng sốt, trên mặt lập tức lộ ra vẻ cảm kích, cung kính hành lễ với Tiêu Thần, cất món linh khí hình móc câu vào túi trữ vật.
“Sư thúc yên tâm, tiểu bối xin thề với tâm ma, chuyện hôm nay tuyệt đối sẽ không tiết lộ cho bất kỳ ai.”
Nhìn nữ tử rời đi, Tiêu Thần thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn làm như vậy là muốn đối phương mang ơn, sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài, không ngờ nàng ta lại trực tiếp thề với tâm ma, hắn đương nhiên yên tâm.
Lời thề tâm ma đối với tu sĩ vô cùng linh nghiệm, nếu vi phạm lời thề, nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma, thân xác tan thành tro bụi.
Tiêu Thần đứng tại chỗ một lát, đợi đến khi Lâm Dao Nhi đi xa, mới quay người lại, hướng về phía khoảng không cách đó mười mấy mét, thản nhiên nói: "Vị đạo hữu này còn định xem đến bao giờ? Hay là muốn ta tự mình mời ngươi ra mặt?"
Không gian chấn động, Sở Cuồng vẻ mặt đầy kính sợ bước ra, cung kính hành lễ: "Đệ tử Sở Cuồng, bái kiến sư thúc."
Tiêu Thần không nói một lời nhìn Sở Cuồng, trên người cũng không lộ ra nửa điểm khí tức, nhưng càng như vậy lại càng khiến hắn trở nên thâm bất khả trắc. Trên mặt Sở Cuồng dần dần toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Xin sư thúc đừng trách tội, đệ tử bám theo tuyệt đối không có ác ý. Chuyện hôm nay đệ tử cũng có thể thề với tâm ma, nhất định sẽ không nói cho người khác biết, xin sư thúc đừng trách tội."
Tiêu Thần vẫn vẻ mặt vô cảm, không bày tỏ ý kiến gì về lời nói của hắn, vẫn thản nhiên nhìn hắn.
Sở Cuồng đổ mồ hôi trán, nói: "Sư thúc, đệ tử bám theo đến đây tuyệt đối không có chút ác ý nào, chỉ là trong lòng có chút tò mò về tàn quyển kia, xin ngài ngàn vạn lần đừng trách tội."
"Ồ, vậy sao?" Giọng Tiêu Thần vẫn đều đều, không nghe ra bất kỳ thay đổi nào.
Sắc mặt Sở Cuồng càng lúc càng trắng bệch, thấy Tiêu Thần vẫn không bày tỏ ý kiến gì, hắn cắn răng nói: "Đệ tử cũng biết một chút về những chữ trên tàn quyển “Đại Sâm La Thủ” kia, nhưng chỉ biết rất ít. Nửa năm trước, đệ tử vô tình nhặt được một tấm bản đồ cổ, theo phỏng đoán có lẽ là di tích động phủ của một vị tu sĩ thượng cổ nào đó. Đệ tử từng đi vào bên trong, nhưng vẫn chưa có đủ thực lực để đi đến cuối cùng, vì vậy hôm nay thấy sư thúc rất quan tâm đến tấm tàn quyển này, mới bám theo phía sau, chỉ muốn xác định xem ngài có thật sự nhận ra loại chữ này hay không?"