Thất lễ hỏi một chút, ông có thể nghe thấy tiếng lòng sao?
Cũng không biết Tiểu Diêu tìm được dê ở đâu, anh ta chỉ ăn mà không có hỏi.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, người khác cho mình ăn thịt đã không tệ lắm rồi thì làm sao mà còn không biết xấu hổ hỏi ở đâu ra chứ?
Anh ta lén lút ăn rồi lén lút chạy, cũng không có người thứ ba nhìn thấy nên cho dù có bị phát hiện thì có thể làm được gì anh ta?
Ninh Du cười cười, có chút mong đợi nói: “Không bắt được vịt hoang thì cũng không sao, lần này có thể mua được mấy miếng thịt dê cũng tốt.”
Đường Tế Thu vội nói: “Phi, phi, phi, có đồ miễn phí thì sao lại phải tốn tiền?”
Ninh Du: “...Được rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play