Đại đội trưởng Chu nhìn vẻ mặt của anh liền biết anh chưa hết hi vọng: “Chú nói cho cháu biết, nếu cháu đi thật rồi bị người của công xã Hoa Lan bắt được là chú không cứu được cháu đâu. "
Sao lại thế được. Ninh Du nghĩ thầm, là vì Đường Tế Thu không có chỗ cất vịt cho nên mới không thể giữ được vịt. Mà Trà Trà nhà anh có một món đồ thần kỳ, sau khi bắt vịt xong mang về thì hoàn toàn có thể xử lý được.
Bãi cỏ lau đó có nguy hiểm hay không thì phải tự mình đi xem mới biết được.
Anh không ngu ngốc, có nguy hiểm thì anh cũng không dám bốc đồng. Phải điều tra địa hình kỹ trước, nếu anh thấy không ổn thì sẽ từ bỏ.
Đại đội trưởng Chu không để ý tới anh, khi gần đến thôn thì ông tăng tốc độ xe rồi đột nhiên thấp giọng nói: “Nếu cháu thật sự muốn đi thì thứ tư tuần sau cháu có thể đi cùng chú đến công xã Hoa Lan học tập. Mũi của thằng nhóc Tiểu Đường kia là mũi chó, nếu mà nó ngửi thấy được mùi là thế nào cũng lẫn vào thôi."
Hai người một người thông minh, một người thận trọng, có lẽ thật sự có thể bắt được mấy con vịt hoang.
Tổ tông nhà bọn chúng!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play