Chạy ra xa thì Trình Vân Vân mới phanh lại, hít một hơi thật sâu, ôm ngực tự nhủ trong lòng là không có gì mà phải sợ cô cả. Nhưng cô ấy là chính mình, là trường hợp đặc biệt, khi nhìn thấy người hoặc sự vật không tầm thường thì đều sẽ như chim sợ cành cong.
Suốt đoạn đường cô ấy chạy về nhà mà tim đập thình thịch như gõ trống, trong nhà không có gì bất ngờ xảy ra cả mà chỉ có túp lều nhỏ của cô ấy đang bị dọn dẹp.
Mấy khúc gỗ bị hư thối chất thành đống trong góc, thậm chí cả cái lều nhỏ cũng bị dỡ bỏ. Định đem phơi nắng bốn năm ngày rồi dùng chúng để nhóm lửa nấu cơm, như thế cũng sẽ không làm uổng phí sức lực vất vả vận chuyển gỗ từ trên núi về nhà của bọn họ.
Mẹ Trình nhét hai mảnh giấy vào mũi, nghiêm mặt nói: “Mẹ xử lý giúp con hết rồi, sau này đừng có làm ba cái chuyện này nữa, con gái thì phải lo sống yên ổn cho tốt."
Trình Vân Vân: “Mẹ xử lý đi.”
Cuối cùng cô ấy đã phát hiện ra mình không thể tự mình làm được bất cứ điều gì cả, đụng vào cái gì là hỏng cái đó.
Cô ấy cũng sợ, sợ mình sẽ thay đổi những chuyện sẽ xảy ra ở trong thôn kiếp trước, làm cho mọi thứ biến mất hoàn toàn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play