Thế là một mối quan hệ mẹ con vô cùng tốt lại bỗng chốc trở thành họ hàng xa lạ, thậm chí Ninh Du còn thân thiết với mẹ vợ hơn cả bà ta.
Lý Quế Chi biết Tạ Thiện Văn luôn đến nhà máy dệt bông, đi làm cái gì? Không phải chỉ là đi đưa thư thôi sao.
Lòng bà ta tức giận vì Ninh Du đã quên mất mẹ ruột của mình, nhưng bà ta cũng biết Ninh Du đang cố kỵ Lão Trần.
Trong nửa phút ngắn ngủi để bình tĩnh lại, dường như Lý Quế Chi đã nhớ lại biến cố nhiều năm qua.
Ngọt, chua, đắng, vui, buồn, khổ sở, hối hận... Thế là nước mắt càng lau lại rơi càng nhiều, hoàn toàn không có cách nào ngăn được.
Tạ Thiện Văn chợt hoảng hốt, vội vàng nói: “Dì Lý, thật ra không phải Ninh Du không muốn gửi cho dì, đàn anh chỉ sợ là sẽ gây ra phiền phức cho dì mà thôi! Aiz, là dì không biết thôi, lần trước cháu gửi thư nói là mọi chuyện đã được nới lỏng một chút thì Ninh Du lập tức viết thư cho dì. Cháu sờ độ dày của lá thư này liền biết chắc chắn đã viết không ít, có lẽ đàn anh thật sự rất nhớ dì."
Anh ta thực sự không có kinh nghiệm an ủi người lớn, anh ta được cha mẹ nhận làm con nuôi, cha mẹ anh ta xưa nay luôn cảm thấy có lỗi với anh ta nên chưa bao giờ gây thêm phiền phức cho anh ta và ở trước mặt anh ta cũng chưa bao giờ khóc như thế này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT