Loạn Nhịp

Chương 4.2: Nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan này


1 tháng

trướctiếp

Chắc chắn cô ấy sẽ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu.

Bùi Tụng nhíu mày: "Sao cậu vẫn còn nhớ đến em ấy?"

Trương Trì vênh váo: "Tớ có khả năng ghi nhớ đặc biệt với những cô nàng xinh đẹp, coi như là một tài năng thiên bẩm đấy".

Bùi Tụng: "Nếu cậu áp dụng tài năng này vào việc học, chắc chắn sẽ đỗ Thanh Hoa".

Trương Trì tự nói một mình: "Sách vở nào sánh bằng con gái. Bát Trung đúng là có số hưởng. Hơn chục năm trước, có một thủ khoa bị các trường khác từ chối, thế mà Bát Trung lại may mắn nhận được. Giờ lại có thêm cậu chuyển đến, một học bá tương lai. Chắc chắn hai năm nữa trường mình sẽ lại được dịp tự hào".

Bùi Tụng liếc xéo Trương Trì, nói: "Tớ không tài giỏi như cậu nghĩ đâu. Mà đồ đạc của cậu đâu rồi?".

"Yên tâm đi, đã mang rồi, lời hứa với anh em là trên hết."

Trương Trì vỗ nhẹ vào chiếc cặp sách của mình.

Bùi Tụng giơ bàn tay ra.

Trương Trì hờn dỗi: "Đã lặn lội đường xa đến đây, cậu không hỏi han gì thì thôi, cũng phải tỏ ra quan tâm một chút chứ".

Bùi Tụng nhướng mày, tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ba cây số mà cậu đã làm quá lên vậy? Tớ còn tưởng cậu đến từ hành tinh khác chứ."

Trương Trì bĩu môi, vẻ mặt đầy vẻ bất mãn: "Thật vô tình". Cậu vừa nói vừa lấy từ trong cặp ra một cuốn sách và vài tờ đề thi, rồi nói tiếp: "Đây, tất cả đều ở đây".

Bùi Tụng vỗ vai cậu bạn: "Cảm ơn nhé."

"Cậu định làm gì với cái này? Muốn tham gia cuộc thi hả?"

"Tham gia gì mà tham gia". Bùi Tụng vừa nói vừa nhận lấy cuốn sách và mấy tờ đề thi, lật qua lật lại xem.

"Xin giúp cho ai đấy? Nam hay nữ thế? Mặt mũi to ghê nhỉ, sai được cả Bùi cún của tôi luôn?"

Bùi Tụng chăm chú xem xét cuốn sách và mấy tờ đề thi, không nói lời nào.

Trương Trì nói bằng giọng có chút tủi thân: "Mới có mấy ngày mà đã quên mất anh em rồi à?"

Bùi Tụng lười biếng liếc nhìn Trương Trì, cất đề thi đi rồi nói: "Đi thôi, tôi mời cậu ăn cơm."

Trương Trì lập tức tươi tỉnh trở lại: "Được đó, ăn gì ngon nào? Vừa nãy trên đường đến đây tớ thấy một quán đồ Nhật!"

Bùi Tụng vừa đút tay vào túi, vừa hất cằm về phía căng tin trong trường: "Căng tin Bát Trung nhé. Tiền tiêu vặt sắp hết rồi, ăn đơn giản thôi."

Trương Trì: "... Vẫn là cậu ..Cún".
 
Hôm sau, vào giờ ra chơi, Bùi Tụng đến lớp 1 tìm Trình Bắc Mạt. Cậu ngó qua cửa sổ nhưng không thấy bóng dáng cô đâu cả.

Thấy đứng đợi ở cửa có vẻ hơi lộ liễu, cậu quay người lại nhìn bảng vàng danh dự.

Trình Bắc Mạt.

Ba chữ này được phóng to và in đậm, trông cực kỳ nổi bật.

Trong lúc Bùi Tụng đang xem bảng vàng, có vài bạn nữ đi ngang qua, len lén nhìn cậu.

Bùi Tụng làm như không hề hay biết.

Bùi Tụng nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy bạn nữ kia, một trong số họ nói với giọng đều đều: "Lại là Trình Bắc Mạt đứng nhất nữa rồi."

Người bên cạnh nói với giọng đầy vẻ khinh thường: "Học trường này mà đứng nhất thì có gì hay ho, nhất Bát Trung chứ sang trường trọng điểm tỉnh chưa biết chừng chỉ là học sinh bình thường."

"Nghe nói kỳ thi liên trường học kỳ trước, cô ấy đứng hơn tám mươi toàn thành phố đấy, cũng không phải dạng vừa đâu." 

Tiếng nói của các cô gái dần nhỏ lại, Bùi Tụng lại ngước mắt nhìn ba chữ trên bảng vàng.

Đứng hơn tám mươi toàn thành phố trong kỳ thi liên trường, thành tích này đừng nói là ở Bát Trung, mà ngay cả ở Nhất Trung cũng đủ sức vào lớp chuyên rồi thẳng tiến Thanh Bắc luôn.

Điều này quả thật có chút nằm ngoài dự đoán của cậu.

Trình Bắc Mạt và Trần Vận Cát từ căn tin nhỏ đi ra, khi đến góc cầu thang, họ nhìn thấy Đỗ Dương đang đứng cách đó không xa.

Đỗ Dương đang cười nói vui vẻ với một người khác.

Trần Vận Cát nghiến răng nghiến lợi: "Tên đó lên tầng này làm gì thế?"

Vừa nhìn thấy bóng dáng Đỗ Dương, hơi thở của cô đã trở nên gấp gáp.

"Sao người ta lại không được đến chứ." Trình Bắc Mạt vừa nói vừa dùng khuỷu tay huých nhẹ Trần Vận Cát, rồi hỏi: "Hai người mấy ngày rồi không nói chuyện với nhau vậy?"

Trần Vận Cát bĩu môi: "Cậu chẳng phải cũng đâu có nói chuyện với hắn ta."

Trình Bắc Mạt nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm: "Tớ thì có sao đâu."

Trần Vận Cát sốt ruột, chớp chớp đôi mắt to tròn: "Tên đó là bạn thanh mai trúc mã mười mấy năm của cậu đấy, cậu định sau này không thèm nói chuyện với cậu ta nữa hả?"

Trình Bắc Mạt nhướn mày: "Bạn tớ đâu chỉ có mình cậu ta, không nói chuyện thì thôi, có sao đâu, ngủ vẫn ngon mà."

Trình Bắc Mạt rất giỏi nói móc, đặc biệt là khả năng mỉa mai người khác một cách tinh tế.

Cô biết mấy ngày nay Trần Vận Cát mất ăn mất ngủ, phiền lòng vì chuyện này.

"Nhưng mà từ điển Hán ngữ cổ của tớ vẫn còn ở chỗ tên đó, chiều nay tớ còn phải dùng nữa."

Trình Bắc Mạt cố tình trêu chọc: "Hay là, mượn của tớ nhé?"

"Không được đâu, cậu là học sinh giỏi, lỡ tớ dùng rồi làm ảnh hưởng đến việc học của cậu thì sao." Trần Vận Cát chợt nảy ra một ý: "Hay là... cậu đi đòi giúp tớ nhé?"

Trình Bắc Mạt liếc xéo Trần Vận Cát: "Sao cậu không tự đi đòi?"

"Tớ..."

"Có ai đó đã nói người ta bụng dạ hẹp hòi hơn cả lỗ kim cơ đấy."

"Mạt Mạt tốt bụng ơi, cậu giúp tớ đi mà." Trần Vận Cát vừa lay lay cánh tay Trình Bắc Mạt vừa nói: "Cậu ấy đến rồi kìa!"

Vừa thấy Đỗ Dương tiến lại gần, Trần Vận Cát bỗng nhiên tỏ vẻ ngại ngùng, nhân cơ hội đó đẩy Trình Bắc Mạt về phía cậu ta một cái.

"Đến thì đến, có gì mà phải..."

Trình Bắc Mạt loạng choạng mất đà, bị đẩy xô ra trước mặt Đỗ Dương.

Trong giây lát, không gian như ngừng lại, Đỗ Dương im lặng, Trình Bắc Mạt không biết nói gì, còn Trần Vận Cát thì đứng ngẩn người ra.

Cứ như một màn tỏ tình được mọi người cổ vũ vậy.

Chết tiệt thật, cảnh tượng này lại vừa vặn lọt vào mắt Bùi Tụng đang quay người lại.

Khoảnh khắc ánh mắt Trình Bắc Mạt chạm phải cái nhìn lạnh lùng, vô cảm của Bùi Tụng, cô cảm thấy dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể nào gột sạch được nỗi oan ức này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp