Trên đường từ sân vận động đến cổng trường, Trình Bắc Mạt và Bùi Tụng bỗng cảm thấy bữa tối này không cần thiết cho lắm.
Bởi lẽ suốt dọc đường đi, không ai nói với ai lời nào.
Từ nhỏ đến lớn, Trình Bắc Mạt chỉ có một người bạn thân khác giới là Đỗ Dương, mà cả cô và Trần Vận Cát đều xem Đỗ Dương như con gái. Chính vì thế, cô cảm thấy bối rối và lúng túng khi phải ở riêng với một chàng trai, không biết nên nói gì và cư xử thế nào cho phải phép.
Hơn nữa, Bùi Tụng còn chưa quẹt thẻ cơm của cô, mới chỉ mượn điện thoại gọi một cú mà đã đòi mời người ta ăn cơm rồi. Nghe kiểu gì cũng thấy sai sai, cứ như kiểu đang lợi dụng.
Bữa tối này cứ như kiểu do Trần Vận Cát và Chu Thiến Như sắp đặt, hai nhân vật chính có vẻ chẳng hào hứng gì cả.
Vừa ra khỏi cổng trường, Bùi Tụng đã rẽ hướng đi về phía đường lớn.
Trình Bắc Mạt len lén đưa mắt nhìn Bùi Tụng. Anh chàng xắn tay áo đồng phục lên tận khuỷu tay, để lộ cánh tay săn chắc, rắn rỏi. Tuy có vẻ mảnh khảnh nhưng không hề yếu ớt, ngược lại còn mang dáng vẻ của một người mẫu chuẩn không cần chỉnh.
Từ người Bùi Tụng thoang thoảng một mùi hương dễ chịu. Chẳng rõ là mùi nước xả vải hay sữa tắm, chỉ biết nó thơm như không khí trong lành sau cơn mưa rào buổi sớm, vừa sảng khoái vừa ngọt ngào.
Bùi Tụng nghiêng đầu, vừa hay bắt gặp ánh mắt tò mò của Trình Bắc Mạt đang dán vào mình. Chẳng bận tâm lắm, anh hỏi bâng quơ: "Ăn gì đây?"
Cô vội vàng nói: "Thật ra không cần phải ăn cơm đâu, hơi ngại ấy. Cậu mời mình ly trà sữa là được rồi."
Cô cố tỏ ra thật thoải mái khi nói.
Bùi Tụng khựng lại một chút, rồi bất ngờ thốt lên: "Hay là sợ về muộn không kịp ăn?"
Trình Bắc Mạt liếc nhìn anh, cảm thấy anh có ý gì đó sâu xa hơn. Cô đáp lại: "Không sao, ăn cơm cũng được mà."
Miễn cưỡng quá đi thôi.
Bùi Tụng liếc nhìn cô, thấy nói qua nói lại mãi cũng chẳng đi đến đâu, bèn dứt khoát: "Thế thì trà sữa nhé."
Hai người đi đến quán trà sữa quen ở cổng trường, ai ngờ hôm nay quán lại đóng cửa.
Trình Bắc Mạt nhìn chằm chằm vào tấm rèm cuốn được kéo xuống, thầm nghĩ quán này ngay cả Tết cũng mở cửa mà, sao hôm nay lại nghỉ bán thế nhỉ?
Cô liếc nhìn anh, thấy Bùi Tụng đút tay vào túi, thong thả nhìn cô như thể đang hỏi: "Thế, giờ còn muốn đi ăn không?"
Trình Bắc Mạt bặm môi, ngập ngừng một chút rồi đề nghị với Bùi Tụng: "Hay mình vẫn đi ăn cơm đi? Để mình mời cậu nhé."
Bùi Tụng cười khẩy: "Tôi rủ cậu đi ăn mà lại để cậu trả tiền thì còn ra thể thống gì nữa."
"... Được rồi."
Gần đây có một quán ăn Vân Nam ngon lắm, trước anh hay đi ăn với Trương Trì. Quán cũng gần trường Bát Trung, chưa đến hai cây số.
Đi được một đoạn, anh mới sực nhớ ra quán này nằm ngay giữa trường Nhất Trung và Bát Trung. Trước giờ anh toàn loanh quanh trường Nhất Trung, có bén mảng đến trường Bát Trung bao giờ đâu, càng không ngờ nửa còn lại của thời học sinh lại gắn bó với nơi này.
Do tan học sớm, chưa đến giờ cơm tối nên quán khá vắng vẻ. Hai người gọi món chưa đầy mười phút thì món đầu tiên đã được bưng ra.
Lúc món ăn được mang ra, Trình Bắc Mạt đang mải mê cắm mặt vào điện thoại, chẳng để ý gì cả.
Trần Vận Cát nhắn cho cô lia lịa cả chục tin, hỏi thăm tình hình thế nào. Dọc đường đi cô không để ý điện thoại, giờ mới ngồi đọc từng tin một rồi trả lời lần lượt.
Cát Cát: [Tình hình hẹn hò tiến triển đến đâu rồi?]
MOMO: [? Ai nói đây là hẹn hò?]
Cát Cát: [Không phải sao?]
MOMO: [Là sao?]
Cát Cát: [Thôi nào! Vào vấn đề chính đi! Hai người ăn gì thế?]
Bùi Tụng là người gọi món, cô định xem qua hóa đơn trên bàn thì ngẩng lên đã thấy đồ ăn nóng hổi bốc khói nghi ngút được bày ra trước mặt.
Cô ồ lên một tiếng, reo lên: "Thơm quá, mình không để ý lúc nào đã lên món nữa."
Bùi Tụng vẫn giữ nguyên vẻ mặt, tỉnh bơ đáp: "Ừ, tôi sắp ăn xong rồi đây này."
Giọng điệu rõ ràng là đang trêu chọc cô.
Anh còn chưa động đũa mà.
Trình Bắc Mạt cũng không bận tâm lắm, nói: "Xin lỗi nhé, mình mải trả lời tin nhắn quá. Cậu cứ ăn trước đi."
Cô trả lời Trần Vận Cát: [Lẩu đất Đằng Xung.]
Cát Cát: [Không lãng mạn lắm nhỉ... Nhưng mà thôi! No bụng là được!]
MOMO: [...]
Cát Cát: [Cậu không thấy à? Anh ấy lúc nào cũng lạnh lùng với mọi người, chỉ có cậu là được đối xử khác thôi đấy!"]
Chẳng hiểu Trần Vận Cát lấy đâu ra tự tin nói đi nói lại mãi cái câu đấy.
MOMO: [Nghĩ nhiều rồi.]
Cát Cát: [Nhìn cái mặt đẹp trai ngời ngời thế kia mà cậu không động lòng tí nào à?]
Người ta đang ngồi ngay đối diện, cô cũng thử nhìn kỹ xem sao.
Trình Bắc Mạt nhìn Bùi Tụng, ngũ quan sắc nét, đường nét thanh tú, đôi lông mày rậm cùng hốc mắt sâu hun hút khiến đôi mắt anh như chứa cả đại dương sâu thẳm. Ánh mắt ấy khó đoán, càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng vốn có. Nhưng nếp nhăn mờ giữa hai hàng lông mày lại như xua tan đi phần nào băng giá, khiến gương mặt anh trở nên gần gũi và ấm áp hơn.
Bùi Tụng nhận ra ánh mắt của cô đang dõi theo mình, nhưng anh không hề né tránh, mà còn đón nhận nó một cách bình thản, nhìn thẳng vào mắt cô không chút nao núng.
MOMO: [Thôi dẹp đi, học hành cho tử tế cái đã! Tớ vẫn mê mẩn hai vạn tệ hơn.]
Cát Cát: [Ủa, trước mặt cậu là hot boy trường Nhất Trung nay đã 'debut' thành hot boy trường Bát Trung mà cậu còn đòi học hành chăm chỉ hả? Thôi dẹp, chắc cậu muốn mình tức ói máu chết luôn quá!]
Lại đổi ngôi vương hot boy trường Bát Trung rồi cơ à? Nhanh thật đấy!
Trình Bắc Mạt khẽ cong môi, suýt bật cười.
MOMO: [Không phải các cậu nói, cậu ấy là tra nam sao?]
Cát Cát: [Vậy thì... chỉ là... chơi đùa cậu ấy chút thôi?]
Cái gì thế này.
Trần Vận Cát đúng là quân sư quạt mo, bày binh bố trận cho thiên hạ thì tài ba, đến lượt mình yêu đương thì như gà mắc tóc.
Bùi Tụng thấy Trình Bắc Mạt cứ dán mắt vào điện thoại cười tủm tỉm, liền ngả người ra sau, hỏi: "Bận vậy à, hay là gói mang về ăn?"
Trình Bắc Mạt nhận ra giọng anh có chút không vui, liền tắt màn hình điện thoại, đặt lên bàn và nói: "À, xong rồi. Xin lỗi nhé."
Cô vừa dứt lời, điện thoại lại rung lên.
Bùi Tụng cũng cầm đũa lên, liếc qua điện thoại của cô rồi hỏi bâng quơ: "Đang nói dối à?"
Cô ngẩn ra, chưa hiểu chuyện gì: "Sao cơ?"
Bùi Tụng có vẻ nhận ra mình lỡ lời, đành tằng hắng rồi nói: "Không có gì đâu."
Cô đang định hỏi lại anh có ý gì thì bỗng một bóng người thoăn thoắt bước vào từ cửa.