William đi trước oai phong lẫm liệt, sắc mặt nghiêm túc, bước chân như bay.

Hôi Hôi đi sau bắt chước nó, cục tròn vo xiêu xiêu vẹo vẹo.

Tổng giám đốc không chỉ một lần đứng ở hành lang, vui vẻ nhìn trộm Hôi Hôi.

"Cô xem bước chân của nó kìa, rất nhanh sẽ đẹp trai như William thôi!"

Tiêu Hòa vô cùng nghi ngờ.

Mỗi lần Hôi Hôi gặp William đều là chó l.i.ế.m chân chó, cái đuôi sau lưng vẫy như máy bay trực thăng, thiếu chút nữa là mang cả mình bay lên, không có chút nghiêm túc đĩnh đạc nào của chó sói.

Nhưng mà bây giờ nhìn lại thấy rất đáng yêu.

Bài học thứ ba mà William dạy cho Hôi Hôi chính là, phải nhận thức rõ ràng, mặc dù Tiêu Hòa và tổng giám đốc là chủ nhân, nhưng người cho chúng ăn lại là người khác.

Hai chú chó đến phòng dựng phim ở tầng 21.

William thành thạo dùng móng vuốt cào cửa hai lần.

Chỉ vài giây sau, cửa phòng dựng phim mở ra.

Giang Diệp vừa nhìn thấy một lớn một nhỏ bên ngoài, mở hộp đựng thực phẩm, lấy ra phần thịt bò còn nóng hổi.

Hôi Hôi ngửi thấy mùi thơm trong không khí, mắt sáng lên, vội vàng lao tới, nửa thân mình vùi vào hộp đựng thực phẩm, ăn ngấu nghiến.

Ở nhà tổng giám đốc, nó chỉ được ăn đồ hộp và thức ăn cho chó, đây là lần đầu tiên biết trên đời này còn có thứ ngon như vậy!

William đứng bên cạnh đợi nó ăn xong mới giơ tay về phía Giang Diệp, ra hiệu cho Hôi Hôi:

[Nhìn thấy chưa, người đàn ông trước mắt này mới thực sự là người cho chúng ta ăn.]

Hôi Hôi suy nghĩ một lúc, cảm thấy anh trai dẫn nó đi tuần tra lãnh địa, còn cho nó được ăn đồ ngon, nó càng thích William hơn.

Gần như mỗi ngày, Tiêu Hòa đều có thể nhìn thấy bóng dáng của chúng trong văn phòng mình.

Nếu không phải mỗi ngày tan làm, tổng giám đốc đều đúng giờ đến đón chó về, cô còn nghi ngờ rốt cuộc Hôi Hôi có coi đây là nhà của mình không nữa.

Đặc biệt là gần đây, Hôi Hôi đang từng bước chuyển đồ vào văn phòng của Tiêu Hòa.

Lúc đầu, Tiêu Hòa đang làm việc, đột nhiên cảm thấy bắp chân bị kéo, cúi đầu nhìn xuống, Hôi Hôi ngậm một gói khăn giấy, mắt sáng lấp lánh, cái đuôi sau lưng vẫy qua vẫy lại.

Đợi Tiêu Hòa đưa tay ra, nó lập tức đặt khăn giấy vào tay cô.

Dần dần, những thứ Hôi Hôi ngậm đến cho Tiêu Hòa ngày càng nhiều.

Khăn giấy, bút bi, dép lê, giày da...

Mỗi lần đều như nhặt được bảo bối, đặt trước mặt Tiêu Hòa, sau đó vểnh đuôi chờ khen ngợi.

Lúc đầu, Tiêu Hòa không biết những thứ này từ đâu mà có, mãi đến một ngày, trong nhóm nhân viên công ty, tổng giám đốc chửi ầm lên bên trong:

[Rốt cuộc là ai lén lấy đồ của tôi?]

[Lấy khăn giấy, lấy bút bi tôi cũng kệ, đến cả giày da của tôi mà cũng lấy? Mấy người lấy giày da của tôi để làm gì!? Biến thái à!]

[Tốt nhất là đừng để tôi bắt được người đó, bắt được thì đuổi việc!]

[Công ty chúng ta không cần kẻ trộm!]

Nhân viên đều bàn tán bên dưới, nói ai gan lớn như vậy dám trộm đồ của tổng giám đốc.

Tiêu Hòa nhìn đôi giày da ở góc tường, chìm vào suy tư.

Ngẩng đầu lên, thấy Hôi Hôi đang ngậm một tập tài liệu, vẫy đuôi, vui vẻ đi vào, sau đó đặt đồ vào tay cô.

Xong việc thì ngồi nghiêm chỉnh, nhìn cô đầy chờ mong, hy vọng nhận được sự vuốt ve như trước.

Tiêu Hòa mở tài liệu ra xem, thấy bên trên viết tên tổng giám đốc.

"..."

Cô lại nhìn biểu cảm tự hào của Hôi Hôi, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên, liên lạc với tổng giám đốc đang chửi bới tên trộm đê tiện vô liêm sỉ, lòng dạ bất chính trong nhóm nhân viên công ty.

Ba phút sau, tổng giám đốc một chân đi giày da, một chân đi dép lê, chậm rãi đến.

Ông ta trừng mắt nhìn cái thùng ở góc văn phòng Tiêu Hòa.

Những thứ bên trong đều rất quen mắt.

Không chỉ có bốn năm gói khăn giấy, ba chiếc bút bi và một bộ tóc giả mất tích của ông ta, còn có một chiếc giày da mà sáng nay ông ta tìm không thấy đâu.

Hôi Hôi thì ngồi bên cạnh cái thùng, biểu cảm ngây thơ.

Tổng giám đốc hít một hơi, vốn dĩ tức giận đùng đùng chạy tới, thấy nó như vậy thì cơn tức tan biến, vừa mắng vừa đi giày da vào.

"Phòng ngày phòng đêm, không ngờ kẻ trộm lại ở trong nhà."

Nói xong, quay đầu nhìn Tiêu Hòa.

"Nói như vậy, thời gian này chó của tôi vẫn hay trộm đồ của tôi để nuôi cô?"

Tiêu Hòa: "..."

"À ừm… đúng là như vậy."

Tổng giám đốc nghe vậy càng tức hơn, có cảm giác như bị chó cắm sừng.

"À đúng rồi tổng giám đốc, sáng nay Hôi Hôi còn ngậm cái này tới."

Tiêu Hòa đưa tập tài liệu mà Hôi Hôi đưa cho cô lúc nãy.

"Đây là tập tài liệu tôi tìm cả buổi sáng!"

Tổng giám đốc kêu lên một tiếng, vội vàng cầm lấy, cẩn thận lật xem, căng thẳng hỏi: "Cô không xem nội dung bên trong chứ?"

Tiêu Hòa lắc đầu.

Lúc nãy cô vừa nhìn thấy tên tổng giám đốc ở trên thì không xem tiếp nữa.

Tuy nhiên, trên bìa tài liệu có viết mấy chữ to: Kế hoạch chương trình Ca Sĩ Sáng Tác.

"Ca Sĩ Sáng Tác là dự án mới mà công ty chuẩn bị sao?" Tiêu Hòa hỏi.

Tổng giám đốc vừa đi giày xong, liếc nhìn cô, gật đầu.

"Thực ra cũng không phải là bí mật gì, sắp bắt đầu chuẩn bị rồi. Từ năm năm trước, thị trường âm nhạc trong nước vẫn luôn ảm đạm, không có ca sĩ thế hệ mới nào xuất hiện, mọi người đều đổ xô đi đóng phim và lên chương trình tạp kỹ, bài hát mới ngày càng ít."

"Thực ra từ năm ngoái, công ty đã hợp tác với một số nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng để chuẩn bị cho chương trình này."

"Chương trình Ca Sĩ Sáng Tác này sẽ được triển khai trên toàn quốc, chỉ cần là người biết sáng tác, biết hát, dù là minh tinh hay người bình thường đều có thể tham gia."

"Những thí sinh đạt giải hoặc có thành tích tốt đều có thể ký hợp đồng, phát hành album cá nhân. Chúng tôi định sẽ đưa vào một nhóm người mới để truyền m.á.u mới cho thị trường âm nhạc, kích hoạt thị trường vốn đã im ắng từ lâu này."

Tổng giám đốc nói xong, hỏi: "Tiêu Hòa, cô có người nào muốn giới thiệu không? Có thể đưa tham gia cuộc thi."

Tiêu Hòa lắc đầu.

Trong số các nghệ sĩ mà cô quản lý, có diễn viên, có chuyên gia tư vấn thường lên chương trình tạp kỹ, cũng có vũ công, thậm chí còn có cả thú cưng và sao nhí, nhưng lại không có ca sĩ.

Ca sĩ khác với những nghệ sĩ khác.

Một ca sĩ thực thụ, ngoài việc phải có giọng hát xuất sắc, còn phải biết một số nhạc cụ và nhạc lý, thậm chí phải tự sáng tác lời và nhạc, yêu cầu rất cao.

Muốn tìm được ca sĩ giỏi như vậy, không phải dễ gặp.

Có lẽ đây chính là lý do khiến thị trường âm nhạc hiện nay ảm đạm chăng?

Thêm vào đó, thị trường âm nhạc hiện nay ảm đạm, thu nhập không cao nên nhiều nghệ sĩ thà đi đóng phim chứ không muốn trở thành ca sĩ chuyên nghiệp.

Tổng giám đốc đã sớm đoán được kết quả này, cất kỹ kế hoạch chương trình Ca Sĩ Sáng Tác.

"Hy vọng kế hoạch lần này có thể tìm được ca sĩ giỏi, tôi đã lâu lắm rồi chưa được nghe một bài hát hay."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play